Nhìn Trần Hi rõ ràng rất để ý, lại mạnh miệng, Thập Bát Nương cảm thấy hết sức mới lạ.
Nàng vẫn luôn cho rằng tính tình Trần Hi rất thẳng thắn sảng khoái, còn cảm thấy nàng lén lút làm nhiều như vậy vì Lục Thời Nghiễn cũng là bất đắc dĩ, sao lúc này nói chuyện lại có chút là lạ?
Chẳng lẽ là bởi vì có người khác ở đây, cho nên nàng không tiện biểu hiện ra ngoài.
Nghĩ như vậy, nàng ấy liếc mắt nhìn Minh Nguyệt đang chịu khó dọn dẹp vệ sinh trong cửa hàng.
Bởi vì Minh Nguyệt?
Hay là bởi vì Lâm bá mẫu?
Hoặc là, ngay cả Hạ nhị ca, Trần Hi cũng không muốn họ nhìn ra?
Trần thúc Trần thẩm quản nàng nghiêm như vậy sao?
Chân mày Thập Bát Nương nhíu lại - - Trần Hi thật khiến người ta thương cảm.
Thấy Trần Hi như vậy, Thập Bát Nương đã hiểu, liền không trêu chọc nàng nữa, cũng không nhắc đến Lục Thời Nghiễn, tránh để cha mẹ Trần biết được, Trần Hi khó xử.
Tới gần giữa trưa, lượng khách ít dần, Trần Hi đề nghị: "Hay là đi ăn cơm trước đi."
Ăn cơm trưa xong, sợ là còn có một đợt khách, bận rộn cho tới trưa, cũng đều đã đói bụng, đi ăn cơm trước, ăn trước để lúc bận không kịp ăn, đói bụng thì khổ lắm.
Hạ nhị ca cũng nói: "Các ngươi đi đi, ta ở trong tiệm trông coi, lát nữa mang tới cho ta là được."
Hôm nay mọi người đều bận rộn, Thập Bát Nương cũng không kịp làm cơm trưa, đã hẹn trước, mọi người sẽ ăn ở tiệm của Trần gia, dù sao cũng phải nấu cơm, nguyên liệu đều sẵn có, chỉ là thêm vài bát nước mà thôi.
"Cũng được." Thập Bát Nương đứng dậy nói: "Chúng ta đi trước đi, ăn xong Trần Hi không cần quay lại đâu, ba người chúng ta cũng đủ rồi, tiệm của ngươi cũng bận khai trương, đã làm phiền ngươi cả buổi sáng rồi."
Buổi chiều không có nhiều người lắm, ba người cũng đủ rồi, Trần Hi cũng không khách khí với nàng ấy, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Thập Bát Nương dùng giỏ nhỏ đựng chút điểm tâm: "Mang đi cho Diêu ca và thúc thẩm nếm thử…"
Vừa dứt lời, Lâm Lang liền tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-236.html.]
Hai mắt Thập Bát Nương sáng ngời: "Lâm Lang ca ca, hôm nay tan học sớm như vậy sao?"
Còn chưa tới trưa mà.
Lâm Lang cười với Thập Bát Nương: "Hôm nay thi kiểm tra, ta viết nhanh, nộp bài xong là về được."
Thập Bát Nương: "Lâm Lang ca ca thật lợi hại!"
Lâm Lang lại nở nụ cười một chút, sau đó mới chào hỏi cùng mọi người.
Trần Hi nhìn hắn ta một chút, lại nhìn Thập Bát Nương một chút, tiểu tình lữ chính là không giống nhau, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra khí tràng trên người hai người khác hẳn người khác.
Như tỏa ra bong bóng màu hồng vậy.
"Đang nói chuẩn bị đi ăn cơm, Lâm ca nhi đã tới, thật trùng hợp, vậy cùng đi đi." Trần Hi cười một tiếng, nói.
Hạ nhị ca cũng phụ họa: "Đúng đúng, Lâm ca nhi cũng đi cùng đi, buổi chiều con còn phải đi học, đừng trì hoãn."
"Ta ở lại." Lâm Lang nói:" Các ngươi đi đi, thời gian dư dả, không quan trọng."
Hạ nhị ca đương nhiên không đồng ý, đang lôi kéo thì Lục Thời Nghiễn biến mất cuối cùng cũng trở lại.
Hắn vừa tiến vào, ánh mắt Trần Hi liền rơi vào trên người hắn.
Gói hàng lại biến mất?
Hắn rốt cuộc mang cái gì?
Lục Thời Nghiễn vừa vào đã nhận ra ánh mắt Trần Hi, hắn không ngẩng đầu, chỉ chào hỏi Lâm Lang.
Nhiều ngày không gặp, Lâm Lang nhịn không được nói thêm vài câu với Lục Thời Nghiễn, thấy sắc mặt hắn mặc dù kém, nhưng tinh thần vẫn tốt, đã không còn trạng thái tro tàn nặng nề như trước, trong lòng Lâm Lang thở phào nhẹ nhõm - - hắn ta luôn sợ hắn chịu không nổi.
"Đi cùng đi." Trần Hi ngắt lời mọi người đang lôi kéo: "Mau ăn đi, đừng lãng phí thời gian, nếu không lát nữa khách đến thì không ai đi được đâu."
Trần Hi nói thật, cuối cùng Thập Bát Nương quyết định, vẫn là để Hạ nhị ca ở lại trong cửa hàng, bọn họ nhanh chóng đi ăn cơm trước.
Lục Thời Nghiễn theo bản năng đi vào trong cửa hàng, dự định ở lại giúp Hạ nhị ca một chút -- trong khoảng thời gian này hắn đã làm phiền huynh muội Hạ gia không ít, phần tình cảm này hắn vẫn nhớ kỹ.