Trong ngày thường, Lâm Lang hầu như không nói xấu người khác, dù trước đó Trần gia làm ra chuyện kia, hắn cũng chưa từng nói lời nào đặc biệt khó nghe.
"Quả thật thay đổi rất nhiều." Lâm Lang hiếm khi thêm vào một câu.
Sau đó hắn ta liền đề cập đến chén canh trứng gà buổi trưa kia.
Trước mặt Lâm thẩm, Thập Bát Nương không nói gì, chờ đưa Lâm Lang về huyện học, Thập Bát Nương nhỏ giọng nói với Lâm Lang: "Trong lòng Trần Hi có Lục ca nhi, sau này cơ hội gặp mặt nhiều hơn, Lâm Lang ca ca nói chuyện chú ý nhiều một chút."
Lâm Lang vẻ mặt kinh ngạc.
Không phải Trần Hi muốn hủy hôn sao?
Trong lòng có Lục Thời Nghiễn tại sao lại hủy hôn?
Thập Bát Nương cho là mình hiểu rõ, nhưng hôm nay nàng ấy lại không rõ, cũng không tiện giải thích với Lâm Lang ca ca, chỉ là nói với hắn ta: "Ngươi đừng nói với ai, chuyện này e là có ẩn tình, mau đi huyện học, giờ không còn sớm, đừng để lỡ buổi học chiều."
Nói xong liền đẩy Lâm Lang đi nhanh chút, có thực khách vào tiệm, nàng ấy phải đi chào hỏi.
Lâm Lang liền mang tâm trạng mơ hồ rời đi.
Bên Trần Ký, bởi vì buổi chiều Trần Hi không cần đến Thập Bát Vị hỗ trợ nữa, sau khi bọn Thập Bát Nương rời đi, một nhà Trần gia cũng bận rộn thu dọn cửa hàng nhà mình.
Mẹ Trần còn nói, hôm nay Thập Bát Vị làm ăn thật tốt, Thập Bát Nương làm điểm tâm ăn rất ngon.
Trần Diệu cùng Minh Nguyệt liền ở một bên nói hương vị món gà bát bát mà muội muội/đông gia làm cũng rất ngon, mì trộn tương nấm lại càng ngon! Nhà khác cũng không có!
Hiện tại trong thành có rất nhiều người bán gà bát bát, nhưng vẫn là Trần ký buôn bán tốt nhất, đánh giá cao nhất, mọi người đều nói món gà bát bát của Trần Ký bọn họ có hương vị chính tông ngon nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-244.html.]
Trần Hi không ghen tị chút nào, chỉ vui cho Thập Bát Nương: "Bên đó buôn bán tốt, cũng là quảng bá cho chúng ta, khi tiệm chúng ta khai trương, buôn bán chắc chắn cũng tốt."
Cha Trần và mẹ Trần cũng là cảm thấy như vậy, bọn họ chủ yếu là lo lắng, sợ khi tiệm nhà khai trương không náo nhiệt, con gái sẽ buồn.
Nghe được khuê nữ nói như vậy, hai ông bà đều cười ha hả nói, nhất định sẽ như vậy.
Lục Thời Nghiễn ngồi trong góc, yên lặng nghe người một nhà bọn họ nói chuyện, chậm rãi cảm giác được sự tồn tại của mình có chút dư thừa.
Trần Hi rất bận rộn, hắn ở đây cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ gây phiền toái cho nàng.
Lại ngồi một lát, Lục Thời Nghiễn liền định rời đi.
Vừa đứng dậy, liền thấy Triệu Tử Kỳ mang theo gã sai vặt từ bên ngoài đi vào: "Trần lão bản có ở đây không?"
Trần Hi đang ở phía sau quầy thu dọn, nghe vậy ngẩng đầu từ phía sau quầy, nhìn thấy người tới, lập tức nở nụ cười: "Triệu đại công tử, thật là khách quý!"
Vì chuyện của ngũ đường đệ Triệu Tử Lộ trước đây, Triệu Tử Kỳ cảm thấy rất ngại, do dự hai ngày mới đến.
"Triệu đại công tử hạ cố đến nơi hèn mọn." Trần Hi từ sau quầy bước ra, lau tay, mời người ngồi: "Mời ngồi, Triệu đại công tử đừng chê."
Triệu Tử Kỳ cũng không ghét bỏ, ngược lại cảm thấy cửa hàng nhỏ này rất lịch sự tao nhã.
Trang trí tuy rằng đơn giản, trang hoàng cũng bình thường, nhưng cũng không keo kiệt, trái lại toát lên sự thanh tao giản dị.
"Trần lão bản khiêm tốn rồi, hôm nay trong thành ai mà không biết Trần Ký của Trần lão bản chứ." Hắn ta cười cười, lại nói:"Quý tiểu điếm rất tốt, ta cũng rất kỳ vọng vào Trần lão bản."
Trần Hi xách ấm trà, pha một ấm trà hoa cúc đưa tới trước mặt Triệu Tử Kỳ, rót một ly đưa tới: "Được Triệu đại công tử đề cao, vậy ta mượn lời chúc phúc của Triệu đại công tử vậy."
Triệu Tử Kỳ tiếp nhận trà, uống một ngụm, cười nói: "Thật không giấu diếm, hôm nay ta mạo muội tới cửa, là có việc tới tìm Trần lão bản hỗ trợ."
Trần Hi cười nhìn hắn ta: "Triệu đại công tử cứ nói không sao."