Lục Thời Nghiễn thản nhiên cười nói: "Vừa tới thôi."
Phó chưởng quỹ thực sự ngạc nhiên: "Sao lại đến sớm vậy?"
Lục Thời Nghiễn vừa vào hiệu sách vừa cười nói: "Một cố nhân hôm nay khai trương tiệm mới, đến chúc mừng."
Phó chưởng quỹ nở nụ cười: "Ta nói này, còn tưởng rằng ngươi là biết bút trúc đã bán hết rồi, sáng sớm tới giao hàng cho ta đấy!"
Lục Thời Nghiễn đang cởi gói hàng ra, ngẩng đầu nhìn lên: "Đã bán hết rồi?"
Ngữ khí rất kinh ngạc.
Trước đây gửi tới hai lần, nhiều như vậy, ít nhất cũng phải bán trong nửa năm.
Thậm chí bán hết trong nửa năm, Lục Thời Nghiễn cũng đã thấy rất tốt rồi.
Lúc này mới bao lâu, đã bán hết rồi?
Phó chưởng quầy cười nói: "Đúng vậy, lúc trước đã bán hết rồi, lúc trước ngươi đã nói mấy cây bút điêu khắc kia sẽ có người thích, quả thật rất được hoan nghênh, kể cả những cây bút trúc bình thường ngươi đổi cho ta, đều bị mua hết rồi."
Trên bếp, nước đã sôi, phó chưởng quầy xách bình nước lên rót cho Lục Thời Nghiễn một ly nước nóng: "Ta nghĩ, mấy ngày nay nếu ngươi không có thời gian đến, ta còn muốn nhắn người đưa tin cho ngươi nữa."
Tuy nói là gửi bán, nhưng hắn ta cũng kiếm được tiền, thêm vào đó, mấy chiếc bút bình thường mà hắn ta thu được từ chỗ Lục Thời Nghiễn, cũng kiếm được một khoản nhỏ.
Dù không hiểu nhiều, nhưng đoán chừng có vài tiểu thư thích những thứ này, chi tiền rất hào phóng, không hỏi gì mà mua hết.
Nhưng đúng là những chiếc bút chạm khắc đó rất tinh xảo, chữ của Lục lão đệ cũng đẹp, cả thành không tìm ra được mấy ai có chữ hành thư bay bổng như vậy, trước đó cũng có người muốn mua vài bức chữ của hắn để mang về luyện tập.
Nghĩ vậy, Phó chưởng quỹ liền nói: "Ngươi viết mấy tờ bảng chữ cái, lúc trước đã có người tới tìm ta hỏi thăm, chỉ là không gặp được người của ngươi, cũng không biết ngươi có rảnh hay không, lần trước quên nói với ngươi."
Lục Thời Nghiễn còn đang suy nghĩ về bút trúc, nghe nói thế, anh gật đầu: "Có thể, vài ngày nữa ta sẽ viết rồi đưa tới."
Phó chưởng quỹ vui vẻ nói: "Thế thì tốt quá, lần sau có ai hỏi ta có thể đáp ứng rồi."
Lục Thời Nghiễn lại nói: "Bút trúc bán hết rồi, là rất nhiều người đến mua sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-251.html.]
Lục Thời Nghiễn có chút kỳ quái: "Rất nhiều người tới mua sao?"
Bút tre cũng không được hoan nghênh như vậy, chỉ có một số ít người thích, cho dù làm ăn tốt, cũng không nên bán nhanh như vậy.
Phó chưởng quỹ cười nói: "Không phải, là một tiểu nha hoàn mua xong, ta đoán là tiểu thư nhà ai đặc biệt thích, để cho hạ nhân tới mua.
Lục Thời Nghiễn, mi tâm nhảy dựng: "Tiểu nha hoàn bao nhiêu tuổi?"
Phó chưởng quỹ: "Sáu bảy tuổi? Bảy tám tuổi? Dù sao tuổi cũng không lớn."
Lục Thời Nghiễn: "Trông như thế nào còn nhớ không?"
Phó chưởng quầy lắc đầu: "Ta làm sao nhớ rõ, nhưng rất gầy, gan có hơi nhỏ, giọng nói cũng nhỏ, à đúng rồi... ta nhớ trên trán bên trái có vết bầm, ta hỏi thì nàng nói là bị ngã."
Lục Thời Nghiễn không nói gì.
Phó chưởng quỹ: Đừng quan tâm đến chuyện đó nữa, lần này ngươi mang bao nhiêu đến?"
Lục Thời Nghiễn đột nhiên không muốn lấy gói hàng ra nữa.
Hắn hoài nghi, tiểu nha hoàn trong miệng Phó huynh, có thể là nữ oa tên Minh Nguyệt luôn đi theo sau Trần Hi.
Không phải hắn tự mình đa tình, là thứ này thật sự không dễ bán như vậy.
Lần trước khi hắn tới, lần đầu tiên đặt bút trúc ở tiệm sách, cũng chỉ bán đi rải rác mấy cái.
Lúc này mới cách mấy ngày, liền toàn bộ bán hết?
Hắn không thể không suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà không đợi hắn nghĩ ra điều gì, bưu kiện trong tay đã bị Phó chưởng quỹ trực tiếp lấy đi: "Đang mơ mộng gì vậy? Ta đang nói chuyện với ngươi, sao cứ lơ đãng như vậy..."
"Để ta xem..."
Phó chưởng quầy mở gói hàng ra nhìn, cười nói: "Còn rất nhiều, ta đếm cho ngươi."
Lục Thời Nghiễn muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi.
Hắn nhìn Phó chưởng quầy đếm, đột nhiên cả người không được tự nhiên.