Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:26:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe động tĩnh vừa rồi trong sân nhà họ Lục phát ra, cũng không nhỏ đâu!

Đang kích động, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa loảng xoảng loảng xoảng, lão Ngưu thẩm bị dọa đến giật mình.

Nhưng bà ấy không dám lên tiếng ngay, càng không phát ra âm thanh, chỉ trợn mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà mình.

"Ngưu thẩm tử." Trần Hi đoán lão Ngưu thẩm khẳng định không ngủ, là dùng lực đập cửa không nhỏ: "Ngưu thẩm tử..."

Nàng vừa gõ cửa, vừa gọi vào trong.

Nghe được là Trần Hi, lão Ngưu thẩm đột nhiên hoảng hốt.

Xong rồi xong rồi, Trần Hi vừa mới nhìn thấy bà ấy, chắc không phải vì bà ấy phá hỏng bí mật của nàng, giờ đến tìm bà ấy tính sổ chứ?

Vậy gia đình họ còn có thể tiếp tục kinh doanh ống trúc và nấm không?

Không phải là không thể chứ?

Bà ấy phải làm sao bây giờ!

Lão Ngưu thẩm hoảng đến nỗi tay chân cũng không biết phải hành động như thế nào.

"Lão Ngưu thẩm?" Trần Hi vỗ cửa một hồi, nửa ngày không ai trả lời, nàng không khỏi nhíu mày, chuyện gì xảy ra vậy, đã ngủ rồi? Không thể nào?

"Ngưu thẩm, thẩm ngủ chưa? Ta vừa mới nhìn thấy thẩm… Thẩm mở cửa một chút..." Trần Hi lại tiếp tục hô.

Nghe Trần Hi nói, nhìn thấy mình , lão Ngưu thẩm tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đã thấy được, không trốn được nữa, giả vờ không nghe thấy cũng không được.

Cùng lắm thì, đợi lát nữa bà ấy quỳ xuống trước mặt Trần Hi, cầu xin nàng đừng trách bà ấy, bà ấy chẳng thấy gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-265.html.]

Bà ấy nhắm mắt lại, sau khi hạ quyết tâm, cắn răng, mở cửa.

Gõ cửa nửa ngày, Trần Hi đang lấy làm lạ là lão Ngưu thẩm lại về phòng ngủ nhanh như vậy, ngay cả tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy, hay là cảm thấy bà ấy đã phá hỏng "chuyện tốt" của nàng và Lục Thời Nghiễn, ngại mở cửa gặp bọn họ, nàng dùng ánh mắt hỏi Lục Thời Nghiễn, Lục Thời Nghiễn làm sao đoán được, chỉ do dự lắc đầu, đầu vừa lắc một nửa, cửa liền mở ra.

Nhìn thấy hai người đứng ở cửa, lão Ngưu thẩm lại sửng sốt một chút.

Sao, sao hai người cùng đến tìm bà ấy vậy?

Sớm biết như vậy, khi nghe được động tĩnh bà ấy liền không đứng lên xem xét tình hình rồi!

Bà ấy vừa nghe tiếng thét chói tai, vừa vang lên tiếng động ầm ầm, sợ Lục gia xảy ra chuyện gì, lúc trước Hạ Nhị Lang còn nói Lục gia bị trộm, bà ấy sợ Lục tiểu tử không ứng phó được, cố ý cầm một cây gậy chắn cửa ra xem xét.

Sao bây giờ hai người đều tới tìm bà ấy?

Lão Ngưu thẩm rất bối rối.

Bối rối đến mức quên mất việc phải giải thích với Trần Hi rằng mình chẳng thấy gì cả, cầu nàng đừng tính toán, đừng không thu mua ống tre và nấm của nhà bà ấy, chỉ trợn mắt nhìn hai người, đứng ngây ra đó.

"Lão Ngưu thẩm." Trần Hi nhìn thấy bà ấy, trước tiên nở nụ cười với bà ấy: "Quấy rầy thẩm ngủ rồi phải không?"

Thấy Trần Hi khách khí như thế, còn cười với mình, lão Ngưu thẩm giật mình, trong lòng không còn khẩn trương nữa, vội than một tiếng: "Không có không có, hai người tìm ta là…"

Bà ấy nhìn Trần Hi, lại nhìn Lục Thời Nghiễn.

Hai người nhìn sắc mặt đều rất khách khí, cũng không có ý muốn tìm mình tra hỏi, lão Ngưu thẩm không đoán ra được

"Không có việc gì." Trần Hi nở nụ cười nói: "Chỉ là vừa mới thấy thẩm mở cửa, sợ là làm phiền đến giấc ngủ của thẩm, cho nên lại đây xin lỗi thẩm một tiếng, thật ngại quá, hơn nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của thẩm."

Khách sáo như vậy, ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, lo lắng trong lòng lão Ngưu thẩm thoáng cái liền giải tán, bà ấy vội vàng nói: "Làm phiền gì chứ, không phiền, ta bình thường cũng không ngủ nhiều."

Nhưng bà ấy vẫn không nhắc lại một chữ chuyện vừa nhìn thấy.

Trần Hi liền chủ động nói: "Ta cũng vậy, đều sắp ngủ rồi, nhớ tới ban ngày thẩm đi ké xe, lúc nói với ta một đường trở về, nói rằng Lục ca nhi đã giúp ta nói chuyện với hàng xóm láng giềng, ta nghĩ việc hôn nhân này là duyên số giữa hai nhà đã tận, nhưng thẩm cũng nói mà, Lục ca nhi rộng lượng, không trách móc chúng ta, còn giúp gia đình ta nói chuyện, ta nghĩ rằng nên đến cảm ơn hắn, người khác không trách, mình cũng không thể xem như lẽ thường tình, thẩm nói có phải không?"

Loading...