Rõ ràng mình đã cẩn thận như vậy.
Thập Bát Nương nói cho hắn biết?
Không thể, Thập Bát Nương rất giữ lời, chắc chắn là Lục Thời Nghiễn tự mình đoán ra.
Quên chuyện đó đi.
Nàng thở dài ở trong lòng: "Ta nên làm như thế nào, tự ta sẽ cân nhắc, ta làm như vậy, đương nhiên có lý do của ta."
Tim Lục Thời Nghiễn ngừng đập trong chớp mắt, ánh mắt dừng lại: "Đạo lý gì?"
Trần Hi đột nhiên bị hỏi khó.
Lục Thời Nghiễn thật sự rất phiền.
Rốt cuộc hỏi rõ ràng như vậy có ích lợi gì?
Khám bệnh có người trả tiền, thuốc đắt cũng có người mua, có áo mới mặc còn có bổ phẩm, còn được cho tiền, việc tốt như vậy, trời rơi bánh thịt xuống, sao lại cứ phải hỏi đến tận cùng?
Là đầu óc cứng nhắc của người đọc sách sao?
Nàng do dự, đối diện với Lục Thời Nghiễn trong im lặng.
Lão Ngưu thẩm đã sớm trở về phòng ngủ, Tiểu Hắc Cẩu bị răn dạy vài lần, hiện tại cũng ngoan ngoãn nằm sấp trong ổ, căn bản không dám đi ra.
Đêm yên tĩnh vô cùng.
Trần Hi cũng có thể nghe được tiếng thở của mình.
Cho dù gió thỉnh thoảng thổi qua, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, tiếng hít thở cũng có thể thấy rõ ràng.
Thật lâu sau, nàng nhận mệnh nói: "Tích đức."
Lục Thời Nghiễn nghe không hiểu, nhíu mày.
Trần Hi: "Chính là làm chuyện tốt, tích đức, tích đức cho chính bản thân ta, tích đức cho người nhà ta, tích đức cho kiếp sau, hy vọng kiếp sau ta sống thuận lợi hơn, lý do này đủ chưa?"
Khuôn mặt Lục Thời Nghiễn vốn không nhiều huyết sắc, nay càng trắng hơn.
"Ừ." Một lúc sau hắn đáp: "Biết rồi."
Nghe giọng nói của hắn không đúng, Trần Hi lại nói: "Ngươi đừng suy nghĩ lung tung, cứ yên tâm mà dưỡng bệnh, ta không có mục đích gì, cũng không có ý đồ gì với ngươi, ta chỉ muốn làm gì đó để bản thân an tâm, sẽ không làm gì với ngươi."
Hay không chỉ sợ nàng còn tình cảm với hắn, mà còn sợ nàng dùng ơn nghĩa để ép buộc hắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-268.html.]
Trần Hi dịu giọng: "Ta thật sự không có ý đồ gì, ta có thể thề, nếu ta có..."
"Không cần." Lục Thời Nghiễn đột nhiên ngắt lời nàng: "Ta biết rồi."
Trần Hi: "... Vậy những thứ ta tặng ngươi, ngươi sẽ nhận dùng chứ?"
Lục Thời Nghiễn: "Dùng."
Trần Hi yên tâm gật đầu: "Vậy là tốt rồi, nếu không ta cũng uổng phí sức lực, cũng không tích được công đức gì."
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng một cái, mặt mày nhíu chặt lộ ra vài phần nghi hoặc - - công đức? Rốt cuộc nàng là ai?
Hay là nói, nàng căn bản không phải là người?
Sắc mặt Lục Thời Nghiễn ngưng trọng.
"Mau trở về đi." Trần Hi xua tay với hắn: "Đừng để bị cảm lạnh nữa, uống thuốc cũng uổng phí."
Lục Thời Nghiễn bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn không đem nghi vấn ở dưới đáy lòng hỏi ra miệng -- chuyện này quá hoang đường, hắn sợ hỏi ra rồi, sau này không thể đối mặt bình thản.
"Ừ." Hắn gật đầu.
Dù sao lời đã nói hết, cái nên biết không nên biết hắn đều biết, Trần Hi trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện với hắn cũng thoải mái hơn nhiều, không cần tìm cớ che đậy.
"Sau này ta tặng ngươi cái gì." nàng nói: "Ngươi cũng nhận hết đi."
Lục Thời Nghiễn: "Ừ."
Trần Hi vui vẻ: "Vậy chờ ngươi thân thể tốt lên, đi huyện học đọc sách, hoan nghênh ngươi đi cửa hàng nhà ta ăn cơm, ta lo ba bữa cho ngươi!"
Hiếm khi hắn dễ nói chuyện như vậy, nàng cũng không phải người keo kiệt.
Lục Thời Nghiễn: "... Ừ."
Trần Hi nở nụ cười: "Như vậy thật tốt, ta cũng không cần lén lút, còn ngã nhiều lần."
Lục Thời Nghiễn nhìn qua, Trần Hi đã xua tay: "Ta về đây, ngủ ngon."
Lục Thời Nghiễn vốn định hỏi nàng ngã có nặng không, nhưng nàng đã tiêu sái xoay người rời đi.
Ngủ ngon?
Hắn trừng mắt nhìn, cũng nhẹ nhàng nói một tiếng: "Ngủ ngon."
Chỉ có điều giọng nói rất thấp, Trần Hi lại đi xa rồi cho nên không nghe thấy.
Hắn lại lẳng lặng đứng một lát, trước khi nàng rẽ vào ngõ nhỏ, xoay người về nhà - - bị nàng thấy lại sẽ lải nhải hắn.