Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:28:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sổ sách của Trần Hi còn chưa tính xong, Lục Thời Nghiễn đã trở lại.

Trong ánh mắt thoáng nhìn thấy hắn vào cửa tiệm, Trần Hi ngẩng đầu: "Xong việc rồi?"

Thấy nàng cười, tâm trạng rất tốt, sắc mặt Lục Thời Nghiễn cũng thoải mái hơn: "Ừ."

Ánh mắt Trần Hi lại rơi xuống sổ sách trước mặt, chỉ gật gật đầu, không nói gì nữa, chỉ bận rộn.

Lục Thời Nghiễn đợi một lát, không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì vui sao?"

Trần Hi cảm thấy lời này có chút quen tai, cô ngẩng đầu: "Tính toán xem khi nào có đủ tiền mua nhà, không tự chủ mà tưởng tượng cảnh phát tài."

Nói tới đây, chính nàng cũng nhịn không được nở nụ cười.

Lục Thời Nghiễn nghiêm túc nhìn nàng: "Ngươi rất lợi hại, nhất định sẽ đạt được như ý."

Trần Hi lại khiêm tốn nói: "Quá khen rồi, ta chỉ là làm việc nhỏ thôi."

So với đế chế thương nghiệp của Thập Bát Nương sau này, nàng thực sự chỉ là làm việc nhỏ.

Đương nhiên, giấc mộng ban đầu của nàng chính là kiếm đủ tiền, rồi an nhàn hưởng thụ cuộc sống, không có chí hướng xa vời.

Cho dù là hợp tác với Tề gia thì cũng là bởi vì muốn kiếm thêm nhiều tiền.

Hiện tại nàng vẫn thiếu tiền rất nhiều.

Lục Thời Nghiễn vẫn nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định: "Ngươi thật sự rất lợi hại."

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, lại còn khen ngợi một cách nghiêm túc, Trần Hi bỗng nhiên có chút nóng mặt: "Cũng, cũng không đến mức đó..."

Sắc mặt Lục Thời Nghiễn trở nên nghiêm túc: "Có đấy, chỉ là ngươi không tự nhận ra, ngươi là một viên ngọc quý."

Chỉ cần mài dũa một chút, chính là bảo vật vô giá.

Dù sao thì, viên ngọc quý vốn đã là vô giá, chỉ là sau khi mài dũa lại càng làm kinh diễm tứ phương.

Trần Hi bị khen đến đỏ cả tai, nàng và Lục Thời Nghiễn nhìn nhau một lát, đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi coi trọng ta như vậy sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-295.html.]

Trước đây hắn nhìn nàng một cái đều chán ghét.

Lục Thời Nghiễn chớp chớp mắt: "Trước đây ta không hiểu rõ ngươi, đó là ta cố chấp."

Trước đây… không quen biết ngươi.

Đương nhiên lời này, hắn tuyệt đối sẽ không nói với Trần Hi.

Trần Hi kinh ngạc nhìn hắn.

Không ngờ, lại có thể nghe hắn nói những lời như vậy.

Nàng im lặng một lát: "Ngươi vừa rồi, là đang gián tiếp xin lỗi ta phải không?"

Lục Thời Nghiễn nhìn nàng, một lúc lâu mới nói: "Xem như vậy."

Trần Hi vui vẻ, nàng đặt quyển sổ xuống, một tay chống cằm, ánh mắt lấp lánh nhìn Lục Thời Nghiễn: "Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi."

Ánh mặt trời tươi đẹp của ngày đông rơi vào đỉnh tóc nàng, vài tia sáng từ bình gốm phản chiếu mờ mờ trên khuôn mặt nàng, kết hợp với nụ cười rực rỡ lúc này, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được.

Ngay khi hắn đang ngây người, Trần Diệu đi ra hô: "Chuẩn bị ăn cơm."

Trần Hi thuận thế thu hồi tầm mắt, ấp quyển sổ lại rồi cười bước vào bếp: "Đến đây, ca đi gọi đại ca Nghiêm bọn họ..."

Dứt lời, người đã vén rèm đi vào phòng bếp.

Lục Thời Nghiễn nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Hi biến mất, một hồi lâu, sau khi nhịp tim đã bình ổn lại chút, mới thu lại ánh mắt, vừa thu lại thì đối diện với ánh mắt của Nghiêm Bân, người vừa được Trần Diệu gọi ra ăn cơm.

Nghiêm Bân nhìn Lục Thời Nghiễn, lại nhìn bức rèm nhà bếp còn đang lắc lư, thật lâu sau mới gật đầu với Lục Thời Nghiễn.

Lục Thời Nghiễn thu lại nụ cười, nghiêm mặt, gật đầu đáp lại.

Lúc Minh Nguyệt đi theo Trần Diệu vào, đang cười nghe Trần Diệu nói với nàng ấy buổi trưa có món gì ngon, vừa vào đã nhìn thấy Nghiêm đại ca và Lục ca nhi đang lẳng lặng nhìn đối phương.

Hai người trông rất giống quân tử.

Nhưng không hiểu sao, Minh Nguyệt lại cảm thấy căng thẳng...

Trần Hi bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy mọi người đều đứng trong đại sảnh, buồn cười nói: "Làm gì thế? Ăn cơm rồi, sao còn đứng ngẩn ra, lát nữa khách đến thì sao!"

Nghiêm Bân đang định mở miệng, Lục Thời Nghiễn đã bước qua, nhận lấy thức ăn từ tay Trần Hi: "Để ta."

Loading...