Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 299

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:28:56
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đạo lý là như vậy, nàng đối với Lục Thời Nghiễn cũng chỉ là đồng tình và tình nghĩa không thể không chiếu cố do ảnh hưởng của nội dung cốt truyện, miễn cưỡng cũng chỉ có thể tính là tình bạn, nhưng đột nhiên hạ quyết định này, Trần Hi vẫn rất mất mát, có chút trống rỗng không nói nên lời.

Thôi vậy.

Trần Hi thất thần nhìn người đi đường qua lại một lát, giơ tay xoa xoa mặt, an ủi mình ở trong lòng.

Bạn bè mà, sau này còn có thể có.

Lục Thời Nghiễn cũng là người thông minh, thời gian lâu dài hắn cũng sẽ hiểu.

Nếu như hắn có thể nhìn ra, bọn họ còn có thể làm người đồng hương bình thường với nhau.

Nếu như hắn nhìn không ra, Trần Hi nhíu nhíu mày, vậy để cho Lâm Lang đi khuyên hắn cho tốt, dù sao nàng phải cách hắn xa một chút, không thể lại để cho hắn hiểu lầm.

Cửa thành, Lục Thời Nghiễn cùng Lý Sơn sóng vai ngồi ở hai bên xe bò xếp hàng chờ ra khỏi thành, hắt xì một cái.

Lý Sơn nhìn hắn một cái: "Gió thổi? Mau quấn khăn quàng cổ lại, hôm nay có gió."

Lục Thời Nghiễn ừ một tiếng, quấn khăn quàng cổ quanh miệng và mũi, còn đội mũ choàng, chỉ lộ ra hai con mắt ở bên ngoài.

Lý Sơn nhìn chiếc áo choàng trên người hắn, liếc mắt một cái: "Áo choàng này của ngươi rất ấm áp, ta cũng muốn mua một bộ cho tẩu tử của ngươi, nhưng xem mấy cửa hàng đều đắt quá, áo của ngươi mua bao nhiêu tiền?"

Lục Thời Nghiễn: "Không biết."

Lý Sơn kỳ quái: "Áo choàng của ngươi, ngươi không biết?"

Lục Thời Nghiễn hỏi ngược lại: "Ngươi ở tiệm hỏi giá bao nhiêu?"

Lý Sơn không kịp phản ứng, theo bản năng nói: "Loại rẻ có ba bốn lượng một chiếc, loại dày dặn đẹp đẽ thì bảy tám lượng, có cả loại mười mấy lượng nữa, dĩ nhiên còn có loại đắt hơn mà chúng ta không mua nổi. Cái trên người ngươi trông không rẻ, ít nhất cũng bảy tám lượng chứ, chẳng lẽ không phải ngươi mua?"

Dứt lời, Lý Sơn đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Trần Hi đưa cho ngươi sao?"

Lục Thời Nghiễn nhìn hắn ta một cái, vẻ mặt thản nhiên gật đầu.

Nghĩ đến lời của lão Ngưu thẩm nói rằng Trần Hi chăm sóc Lục Thời Nghiễn, hơn nữa trong khoảng thời gian này, chính hắn ta cũng tận mắt nhìn thấy, Lý Sơn chỉ cảm thấy thổn thức trong lòng.

Thời gian trước, tất cả mọi người đều nói Lục Thời Nghiễn mệnh khổ, hiện tại tất cả mọi người đều nói Lục Thời Nghiễn mệnh tốt, có thể gặp được Trần Hi hữu tình hữu nghĩa như vậy.

Chẳng qua là Trần Hi quả thật là người có tình có nghĩa, việc làm ăn ống trúc trong thôn tất cả đều dựa vào nàng thu xếp, chính nàng cũng không kiếm tiền, chỉ là tìm đường ra cho bà con.

Nhà họ Lục quả thật đang gặp khó khăn, với tâm tính của nàng thì việc giúp đỡ Lục Thời Nghiễn nhiều hơn cũng là chuyện bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-299.html.]

Nhưng...

Hắn ta lại lập tức nhớ tới cảnh Lục Thời Nghiễn nằm trên ghế của Trần Hi trong cửa hàng lúc sáng.

Coi như là đồng tình trợ giúp đồng hương cũng không cần phải giúp thành cái dạng này chứ?

Nghĩ vậy, hắn ta lại nhìn Lục Thời Nghiễn một cái.

Thoáng nhìn Lục Thời Nghiễn cầm túi nhỏ trong tay, hắn ta hiếm khi thông minh một hồi: "Ngươi cầm cái gì vậy, nhìn có chút quen mắt, cũng là Trần Hi đưa cho ngươi sao?"

Ánh mắt Lục Thời Nghiễn lộ ra bên ngoài đã trở nên nhu hòa hơn không ít: "Ừ, là trà trần bì."

Lý Sơn hiểu rõ gật đầu, Trần Bì thì hắn ta có biết, có tác dụng nhuận phổi, giảm ho.

Chỉ là...

Hắn ta cau mày nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại nói một tiếng quên đi ở trong lòng.

Đây vốn là chuyện của hai người bọn họ, hắn ta là người ngoài, lại không biết nội tình, vẫn không nên đánh giá, không nên suy đoán lung tung.

Quan hệ giữa Trần Hi và Lục Thời Nghiễn không tầm thường, điều này thì hắn ta có thể khẳng định.

Nhưng hai người vốn có hôn ước rồi lại hủy hôn, quan hệ vốn dĩ đã không đơn giản.

Ra khỏi thành, Lục Thời Nghiễn khép khăn quàng cổ lại, sau đó lại cất trà Trần Bì trong tay, im lặng ngồi xe trở về thôn.

Lý Sơn cũng không biết, khăn quàng cổ hắn đeo cũng là Trần Hi đưa cho hắn.

Ánh mắt chần chờ của Lý Sơn hắn cũng nhìn ra, chẳng qua là nếu hắn ta không hỏi, hắn cũng không cần phải giấu đầu hở đuôi giải thích, huống chi hắn vốn đang che giấu tâm tư.

Ngay cả Lý Sơn cũng nhìn ra Trần Hi đối với mình không tầm thường, cũng không phải là do hắn ảo giác.

Hôm nay, có thể Trần Hi thật sự là quá bận rộn, hoặc là trong cửa hàng xảy ra chuyện gì đó khiến cho nàng lo lắng, cho nên tâm tình không vui.

Nghĩ như vậy, sự bất an từ bữa trưa đã đè nén trong lòng cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Hắn cất trà Trần Bì Trần Hi đưa cho hắn, trong lòng không ngừng tính toán, rốt cuộc chuyện gì có thể làm cho Trần Hi lo lắng như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, hôm nay cửa hàng buôn bán đều bình thường, cũng không nghe bọn họ nói đến chuyện gì đặc biệt khó làm, chẳng lẽ là chuyện kịch bản?

Minh Nguyệt nói nàng ấy đã chạy đi chạy lại rất nhiều ngày cũng không tìm được người thích hợp.

Nghĩ tới đây, Lục Thời Nghiễn vốn định về nhà viết kịch bản cho Trần Hi, lúc này liền viết bản thảo.

Loading...