Trần Hi đưa cho nàng ấy một ly nước táo sơn tra: "Uống một chút không?"
Thập Bát Nương lắc đầu: "Thật uống không nổi, uống vào chắc chắn nôn."
Trần Hi liền không cưỡng cầu nữa, tự mình uống, thực ra nàng cũng không ăn nhiều lắm.
Uống hai ngụm, nghĩ gì đó, lại rót một ly đưa cho Lục Thời Nghiễn.
Nụ cười trên mặt Thập Bát Nương dừng lại một chút.
Nhưng Trần Hi cũng chỉ đưa ly qua, cũng không mở miệng.
Lục Thời Nghiễn cũng không mở miệng, nhưng rõ ràng hắn muốn mở miệng, chỉ là cố kỵ Trần Hi cuối cùng vẫn không mở miệng.
Nàng ấy vẫn luôn để ý, suốt bữa lẩu náo nhiệt phong phú kéo dài này, Trần Hi không nói với Lục Thời Nghiễn một câu nào.
Có ánh mắt trao đổi hay không thì nàng ấy không rõ lắm, dù sao nàng ấy cũng không thể nhìn chằm chằm hai người.
Dù là như thế, cũng đủ nói rõ vấn đề.
Quan trọng nhất là, nàng ấy nhìn ra Lục Thời Nghiễn cũng cảm nhận được sự lãnh đạm của Trần Hi đối với hắn, sau một bữa cơm, nụ cười ban đầu đã nhạt nhòa, đến cuối cùng không còn một nụ cười nào.
Hai người cãi nhau sao?
Nàng ấy nhìn Trần Hi lại nhìn Lục Thời Nghiễn, hoàn toàn không hiểu.
Trong mắt nàng ấy, Lục Thời Nghiễn làm gì cũng sẽ không cãi nhau với Trần Hi.
Chú ý tới ánh mắt Thập Bát Nương, Lục Thời Nghiễn gật đầu ra hiệu với nàng ấy.
Trong mắt người khác vẫn rất bình thường yên tĩnh, nhưng Thập Bát Nương biết rõ, tâm trạng yên tĩnh của Lục Thời Nghiễn không phải như vậy.
Lục Thời Nghiễn cũng không có ăn no, hắn lẳng lặng uống xong chén trà tiêu thực Trần Hi đưa, nhìn trời - không còn sớm, hắn phải đi rồi.
"Ta nên về rồi." Hắn đặt chén xuống, đứng lên nói.
Thập Bát Nương cũng đang muốn nói, đã trễ thế này có phải Lục ca nhi phải về nhà hay không, trễ nữa trời sẽ tối, đường đêm không dễ đi không nói, mà mùa đông vào ban đêm còn lạnh lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-306.html.]
Nghe nói thế, Trần Hi ngừng thở một lát, cuối cùng nàng cũng nhìn Lục Thời Nghiễn: "Quả thật không còn sớm, trên đường đi chậm một chút."
Lời quan tâm ân cần còn vang bên tai, nhưng không còn như trước kia.
Khách sáo và xa cách đều rõ ràng, Lục Thời Nghiễn thà rằng nàng tức giận mắng hắn.
"Được." Hắn nhìn Trần Hi, nghiêm túc nói.
Trần Hi không biết vì sao, nhìn nhau một lát, nàng đột nhiên thấy chột dạ, ánh mắt tránh đi rất rõ ràng, rất không tự nhiên.
Đừng nói Lục Thời Nghiễn và Thập Bát Nương, ngay cả Minh Nguyệt cũng nhìn ra.
Nhìn bóng lưng gầy gò đơn bạc của hắn, Trần Hi rối rắm một hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Giờ này, ngươi về bằng cách nào?"
Giờ này Lý Sơn đã sớm về đến nhà, nàng thậm chí cũng quên hỏi Lục Thời Nghiễn buổi sáng làm sao có thể tới đây.
Lục Thời Nghiễn không quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía nàng nói: "Ta đã thuê một chiếc xe ngựa, không sao đâu."
Trần Hi đột nhiên có chút khổ sở: "À, vậy là tốt rồi."
Lục Thời Nghiễn đưa lưng về phía nàng, không nhúc nhích, cũng không mở miệng, dường như là đang chờ cái gì.
Trần Hi chần chờ một lát: "Trời càng ngày càng lạnh, không có việc gì thì đừng vào thành, nếu có chuyện gì thì bảo Lý Sơn mang lời tới là được, ngươi ở nhà dưỡng bệnh cho tốt."
Lời này nàng đã nói rất nhiều lần, nhưng hôm nay, từng chữ như thầm nói rằng - không có việc gì thì đừng đến tìm ta nữa.
"Được."
Lời vừa dứt, Lục Thời Nghiễn cất bước ra khỏi quán, thoáng chốc đã biến mất nơi cuối ngõ.
Lần trước còn mang chút hy vọng, nhưng hôm nay hắn đã hiểu rõ.
Không phải hắn tức giận, mà chỉ là không muốn làm nàng khó xử.
Nếu nàng muốn hắn như vậy, thì hắn sẽ như ý nàng, chỉ cần nàng an tâm.
Tuy rằng không hỏi ra nguyên do, hắn cũng có thể không tìm tòi nghiên cứu thêm nữa.
Có lẽ hoàng hôn luôn khiến người ta cảm thấy man mác, lòng Trần Hi tự dưng tràn ngập nỗi buồn, khiến nàng cảm thấy như cả thế gian này không còn điều gì có thể khiến nàng vui vẻ.
"Sao vậy?" Nhìn nàng nhìn chằm chằm cửa, vẻ mặt cô đơn, bộ dáng rất khổ sở, Thập Bát Nương nhẹ giọng hỏi.