Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 312

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:29:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỗ nàng ấy cũng có không ít bút trúc, Trần Hi tặng nàng ấy, nàng ấy thấy dùng rất tốt.

Quả thật ghi chép rất tốt, lại dễ mang theo.

Tay Trần Hi khựng lại: "Ừ."

Thập Bát Nương: "Đẹp thế, mua ở đâu vậy? Ta cũng muốn mua một cây."

Những cây bút trúc lúc trước, nàng ấy đoán là do Lục Thời Nghiễn làm cho nên Trần Hi đã bao mua hết.

Nhưng cái này thì nàng ấy chưa từng thấy qua, hẳn là không phải.

Trần Hi: "Quên rồi."

Thập Bát Nương: "...?"

Nàng ấy kinh ngạc nhìn Trần Hi một cái.

Câu trả lời này không giống Trần Hi chút nào.

Nàng làm việc luôn có quy củ, mua gì, ở đâu, lúc nào mua, ai bán cho nàng, nàng đều nhớ rõ, rõ ràng trước đây nàng ấy đã từng được lĩnh giáo qua.

Sao hôm nay lại nói quên rồi.

Chẳng qua là Thập Bát Nương cũng không nghĩ nhiều, mấy ngày nay Trần Ký quả thật rất bận rộn.

Trước đó chuẩn bị cho lẩu, lại còn việc kể chuyện.

Hiện tại cả hai chuyện này đều nổi tiếng, lưu lượng người trong cửa hàng tăng lên rất nhiều, càng bận rộn hơn, nhất thời có bỏ sót cũng là chuyện bình thường.

Chờ Trần Hi làm xong việc, Thập Bát Nương lại nói: " Lục Thời Nghiễn tặng gì cho ngươi sao?"

Trần Hi không thể vô duyên vô cớ hỏi về Lục Thời Nghiễn được.

"Không phải nói không hỏi sao?" Mí mắt Trần Hi giật giật, ngẩng đầu nhìn về phía Thập Bát Nương.

Thập Bát Nương gật đầu: "Vậy được rồi."

Trần Hi lại bắt đầu rối rắm: "Thật ra cũng không có gì."

Thập Bát Nương: "Có phải cây bút trúc trong tay ngươi không?"

Trần Hi: "...!"

Nàng khiếp sợ nhìn Thập Bát Nương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-312.html.]

Cái này cũng có thể đoán được?

Nàng ấy không phải biết đọc suy nghĩ đấy chứ?

Thập Bát Nương: "Ta vừa mới nhớ tới, hoa văn được khắc trên cây bút trúc này, ta hình như đã thấy qua ở Lục gia."

Dứt lời, nàng ấy chớp chớp mắt: "Nhìn phản ứng này của ngươi kìa, cây bút trúc này thật sự là Lục Thời Nghiễn đưa tới sao?"

Trần Hi cũng không chắc lắm, chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Ta thật sự không biết."

Thập Bát Nương nghe hiểu, gật đầu: "Ngươi luôn luôn thông minh, nếu hoài nghi, vậy khẳng định chính là như vậy rồi."

Nói xong, nàng ấy lại nói: "Cây bút trúc này quả thật rất đẹp, rất hợp với ngươi."

Trần Hi lẳng lặng nhìn nàng ấy.

"Được." Thập Bát Nương vui vẻ: "Ta không nói nữa... A, đúng rồi, đã nhiều ngày rồi, bản thảo phần sau đâu, vị đại sư kia đưa tới chưa? Ta chờ không kịp nữa rồi."

Từ khi lấy được bản sơ thảo đến bây giờ, tính ra cũng đã bốn năm ngày, cũng nên có phần sau rồi.

"Lúc này mới là ngày thứ năm." Trần Hi dở khóc dở cười nói: "Sao mà nhanh thế được, kịch bản hay, tình tiết hấp dẫn, chắc chắn tốn rất nhiều thời gian, không phải ngươi đang nghe sách sao, bản thảo lần trước có thể nghe hơn mười ngày mới hết, cứ nghe trước đi, ta đoán, quyển thứ hai chắc phải đến tháng sau, khi có, ta sẽ gọi ngươi đầu tiên."

Thập Bát Nương rất sốt ruột, nhưng sốt ruột cũng không có biện pháp, chỉ có thể gật gật đầu: "Thật muốn biết vị đại sư kia là ai, đến nhà hắn xem hắn viết."

Trần Hi vui vẻ: "Sốt ruột như vậy sao?"

Thập Bát Nương: "Gấp! Ngươi không gấp sao?"

Trần Hi: "... Gấp."

Hai người nhìn nhau một lát, cùng nhau nở nụ cười.

Đang cười, Minh Nguyệt vui mừng hớn hở từ bên ngoài chạy vào: "Chào Hạ lão bản, đông gia, tới rồi!"

Trần Hi và Thập Bát Nương cùng nhau nhìn về phía Minh Nguyệt.

"Cái gì tới rồi?" Trần Hi hỏi.

"Bản thảo của đại sư!" Trời đông giá rét, Minh Nguyệt lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Vừa rồi ta đến tiệm sách hỏi, Phó chưởng quỹ nói, bản thảo đã được đưa tới, sáng nay vừa mới được đưa tới!"

Nói xong, nàng ấy đem bọc giấy quý báu đặt lên quầy.

Trần Hi vội vàng mở gói hàng ra.

Nhìn thấy là một chồng bản thảo rất dày.

Độ dày phải dày gấp ba lần bản thảo đầu tiên.

Vốn dĩ nhanh như vậy đã gửi đến tiếp tục, đã đủ làm Trần Hi ngạc nhiên vui mừng, không ngờ còn gửi đến nhiều như thế.

Loading...