Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:29:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Càng nghĩ càng khó hiểu, Trần Hi nhịn không được lại liên tưởng đến nội dung cốt truyện.

Cốt truyện lại có sức mạnh lớn đến vậy sao?

Nhưng rõ ràng nàng càng ngày càng tốt, sao Lục Thời Nghiễn vẫn như vậy?

Thật không hợp lý!

Hơn nữa, vừa rồi Tề đại phu cũng nói, Lục Thời Nghiễn bên trong vẫn yếu ớt, là do mệt nhọc quá độ.

Không phải đã bảo hắn dưỡng sức rồi sao, hắn lại lao lực gì chứ?

Trần Hi vừa dùng khăn ấm đắp trán cho hắn, vừa hoang mang.

Cho đến khi thay ba chậu nước, nàng cũng không nghĩ ra nguyên do: "Rốt cuộc ngươ lại giấu ta làm gì rồi hả?"

Nàng dùng ống tay áo lau nước trên tay, không nhịn được chọc vào mặt Lục Thời Nghiễn, nhíu mày lẩm bẩm.

Lục Thời Nghiễn đương nhiên sẽ không trả lời nàng, cũng không có khả năng trả lời nàng, đáp lại nàng là một căn phòng yên tĩnh, còn có gió tuyết dữ dội ngoài cửa

Nàng chờ một lúc, đoán rằng chiếc khăn đã nguội, liền dời tay từ mặt lên trán, lấy khăn ra.

"Đông gia." Minh Nguyệt vừa đun sôi một nồi nước, đau lòng nói: "Người đã trông nom lâu lắm rồi, nghỉ ngơi một lát đi, tình trạng của Lục ca nhi giờ đã khá hơn nhiều, ta sẽ canh chừng, có chuyện gì ta sẽ gọi người."

Trần Hi làm sao ngủ được, nàng lắc đầu.

Minh Nguyệt vốn định khuyên nữa, nhưng nhìn sắc mặt đông gia, đành nuốt lời vào bụng, chủ động mang nước lạnh đi, thay một chậu nước ấm khác.

Đắp thêm hai chậu nước nữa, cuối cùng cũng hạ sốt, Minh Nguyệt còn nhẹ nhõm hơn so với đông gia - - nếu không hạ sốt, đông gia đều sẽ nhiễm bệnh theo mất.

"Đã hạ sốt rồi." Minh Nguyệt lại khuyên: "Đông gia ngủ một lát đi, ta sẽ canh chừng."

Trần Hi thăm dò hơi thở của Lục Thời Nghiễn, không hề nóng rực, cũng vững vàng hơn không ít, lúc này mới gật đầu, trực tiếp ghé vào bên giường, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Có lẽ là mệt quá, hoặc là quá lo lắng, sợ Lục Thời Nghiễn xảy ra chuyện khi nàng đang ngủ, ngay cả khi ngủ, Trần Hi vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Thời Nghiễn — có động tĩnh gì nàng lập tức tỉnh dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-321.html.]

Minh Nguyệt mang chăn qua định đắp cho đông gia, vừa trở về liền thấy đông gia ngủ còn nắm tay Lục tiểu ca, cả người ngẩn ra một lúc.

Nàng ấy ngày ngày đi theo bên người đông gia, tại sao biểu hiện của đông gia lúc này lại hoàn toàn khác với mọi ngày?

Nhưng nghĩ lại sự quan tâm của đông gia dành cho Lục tiểu ca nhi, dường như lại hợp lý…

Chỉ là, đông gia và Lục tiểu ca hiện tại rốt cuộc có quan hệ gì?

Minh Nguyệt mê mang.

Nhưng, Minh Nguyệt cũng không bối rối lâu.

Đông gia vốn không giống với người khác, điểm ấy nàng ấy đã biết từ lâu rồi, dù sao đông gia cũng là người tốt.

Có lẽ cũng quá lo lắng cho bệnh tình của Lục tiểu ca nhi thôi.

Rõ ràng lúc trước còn rất tốt, không ngờ lần này gặp lại lại ra nông nỗi này.

Nàng ấy nhìn Lục Thời Nghiễn còn đang mê man, không nhịn được thở dài, sao bệnh lại nghiêm trọng như vậy?

Cuối cùng nàng ấy lại nhìn đông gia đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, lại đắp chăn kỹ càng cho đông gia, rồi quay lại lò thêm củi.

Trần Hi quả thật mệt mỏi, cho dù là ngủ, trong mộng cũng không thể nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt lại liền nhặt tiền.

Nhặt mãi, nhặt không hết, vừa thấy một thỏi vàng lớn, nàng lập tức vui mừng tiến tới nhặt tiếp, tay vừa chạm vào thỏi vàng, liền có một bàn tay khác giơ ra tranh giành với nàng.

Trong mộng, sắc mặt nàng biến đổi, hai tay đã vươn qua chuẩn bị đoạt lại.

Ai ngờ người kia cũng đưa hai tay tới đoạt với nàng, Trần Hi nhất thời nổi giận, hăng hái dồn hết sức, quyết giành cho bằng được, không ngờ, đối phương từ đâu gọi thêm người trợ giúp, mấy bàn tay cùng tới giúp đối phương tranh giành.

Trần Hi tức muốn chết.

Cướp thì cướp, làm sao còn ăn gian, đâu có lý lẽ gì thế này, rõ ràng là nàng thấy thỏi vàng trước, cũng là tay nàng chạm vào trước.

"Của ta! Ngươi buông ra cho ta…"

Trần Hi không nhịn được hô to.

Loading...