Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:29:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai tay ôm chặt lấy thòi vàng không buông.

"Đông gia... Đông gia?"

Đang giận không kìm được, bên tai Trần Hi nghe được có người đang gọi mình, nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngẩng đầu lên thì thấy được khuôn mặt lo lắng của Minh Nguyệt.

"Hả?"

Minh Nguyệt tranh giành thỏi vàng với nàng? Không thể nào.

"Đông gia?" Minh Nguyệt nhẹ nhàng sờ trán của nàng, ôn thanh nhỏ nhẹ nói: " Đông gia ngươi gặp ác mộng, tỉnh lại đi…"

Ác mộng?

Nghe được lời này của Minh Nguyệt, Trần Hi lúc này mới tỉnh táo lại.

Nàng đầu tiên nhìn Lục Thời Nghiễn đang mê man trên giường, thấy hắn vẫn còn ngủ, nhưng khuôn mặt bình yên, không có vẻ đau đớn, nàng mới yên tâm.

Thở dài một hơi, nàng xoa cổ, sau đó nhìn ra ngoài, hỏi: "Giờ là mấy canh rồi?"

Minh Nguyệt: "Canh tư rồi, vẫn còn sớm, đông gia ngủ thêm một lát đi."

Trần Hi hoạt động cổ một chút: "Không ngủ nữa, ngươi nghỉ một lát đi, để ta trông coi."

Ngủ một giấc, tuy rằng thời gian không tính là dài, còn luôn gặp ác mộng, nhưng mệt mỏi cũng bị xua tan hơn phân nửa.

"Ta không sao." Minh Nguyệt lập tức từ chối: "Ta có thể tiếp tục trông coi, đông gia ngủ thêm một lát đi, lúc này còn sớm, có chuyện gì thì ta sẽ lập tức gọi đông gia tỉnh lại."

Trần Hi lắc đầu: "Cũng không phải làm bằng sắt, nghe lời, mau đi ngủ, không chừng phải trông chừng mấy ngày, sao có thể không nghỉ ngơi, nếu ngươi lại mệt mỏi, đến lúc đó ta sẽ phải chăm sóc hai người, càng bận rộn hơn, đi đi."

Nghe nói như thế, Minh Nguyệt lúc này mới gật đầu.

Chỉ là Lục gia cũng không có giường dư, vừa rồi Trần Hi đều phải ghé vào mép giường mới chợp mắt một lát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-322.html.]

Minh Nguyệt khẳng định không có khả năng ghé vào mép giường Lục tiểu ca nhi để ngủ - - cũng ngủ không an ổn.

Trần Hi liền mang tất cả ghế dài của Lục gia đến, đặt ở bên cạnh bếp lò, m thời ghép thành một chiếc giường đơn giản: "Nghỉ ngơi trước, chờ trời sáng, bảo Hạ nhị ca mang chiếc giường nhỏ nhà ta đến, sẽ không vất vả thế này nữa."

Với Minh Nguyệt đã từng ngủ trong chuồng củi, chuồng lợn, thậm chí là ổ tuyết, thì việc ngủ trên giường ghép bằng ghế dài không phải vất vả, còn có chăn ấm, lại có than lửa, vừa ấm vừa mềm, làm gì có vất vả?

"Không vất vả không vất vả." Minh Nguyệt nằm ở trên ghế, vẻ mặt vui vẻ: " Chờ hừng đông, không, không, không cần đợi trời sáng, Hạ nhị ca đến, ta sẽ cùng đi mang chiếc giường nhỏ về, như vậy chủ nhân cũng có thể nghỉ ngơi tốt hơn."

Nàng da dày thịt dày có thể ngủ trên cái ghế, nhưng đông gia thì không được, đông gia phải ngủ ngon, không thể chịu khổ như vậy.

"Mau ngủ đi." Trần Hi thêm lửa, lại dặn dò Minh Nguyệt một câu.

Lúc nãy nàng thật sự không chịu nổi nữa, may mà không ngủ quá lâu, nếu không Minh Nguyệt phải canh suốt đêm, cơ thể cũng không chịu nổi.

Minh Nguyệt vui vẻ gật đầu.

Trước khi đi ngủ, nàng ấy còn nhỏ giọng nói với đông gia: "Lục tiểu ca nhi là người có phúc, nhất định có thể gặp dữ hóa lành, đông gia cũng không cần quá lo lắng."

Lúc nãy đông gia lo lắng đến nỗi không ngủ ngon, cứ mơ thấy ác mộng, nếu không phải thấy đông gia mồ hôi đầy mặt, nàng cũng không đành lòng gọi dậy.

Trần Hi cho rằng mình vừa dọa nàng ấy, rốt cuộc Minh Nguyệt tuổi tác cũng không lớn, nàng liền cười với nàng ấy: "Ừ, ngủ đi."

Minh Nguyệt lúc này mới nhắm mắt lại.

Lục tiểu ca nhi có phúc, nàng cũng có phúc.

Lúc nãy đông gia đã nói "nhà chúng ta", hì hì, mặc dù nàng ấy biết mình không nên vọng tưởng, nhưng đông gia nói như vậy, nàng ấy thật sự rất vui.

Vui vẻ là vui vẻ, nhưng mệt nhọc cũng là thật sự mệt nhọc, không bao lâu sau, nàng ấy đã ôm chăn từ xe ngựa mà ngủ thiếp đi.

Đợi Minh Nguyệt ngủ say, Trần Hi lại quay về bên giường, sờ trán Lục Thời Nghiễn.

Thật sự là hết sốt rồi, không phải nàng mơ.

Nàng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Mượn ánh nến lẳng lặng nhìn Lục Thời Nghiễn đang mê man trong chốc lát, nàng xoay người rót một bát nước, dùng thìa đút từng muỗng từng muỗng cho hắn uống nước -- người phát sốt, phải uống nhiều nước để bổ sung nước.

Loading...