Vốn nàng còn tưởng rằng nước sẽ rất khó đút, không ngờ đút đến bên miệng, Lục Thời Nghiễn còn biết nuốt, điều này làm cho trong lòng Trần Hi an ổn hơn một chút.
Đút được nửa bát nước, Trần Hi mới dừng lại, đặt bát sang một bên, rồi lấy chậu nước ấm, lau mặt cho hắn.
Làm xong những thứ này, lúc này nàng mới ngồi trở lại giường, thở dài, lầm bầm lầu bầu:
"Ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy chứ, bệnh thành như vậy?"
Nàng thật sự nghĩ mãi mà không ra.
Cho dù là lúc trước mang bệnh làm bút trúc, còn tự tay làm bình phong cho nàng, lượng công việc như vậy cũng không thể làm cho hắn ngã xuống, rõ ràng trong khoảng thời gian này, ai cũng nói hắn ở nhà dưỡng bệnh thật tốt, sao đột nhiên lại như vậy?
Không phải làm việc gì, chẳng lẽ là có tâm sự gì?
Trần Hi không khỏi suy nghĩ lan man.
Tâm sự?
Không phải là bởi vì nàng chứ?
Điều này không có khả năng lắm, Lục Thời Nghiễn không giống người dễ vướng vào nhi nữ tình trường chút nào!
Hơn nữa, hai người bọn họ vốn cũng không làm rõ, nàng chỉ nhận ra Lục Thời Nghiễn dường như có ý định báo ân, nên đã sớm ngăn lại.
Hắn là người thông minh như vậy, làm sao có thể bởi vậy mà tự hành hạ mình đến mức này.
Không đời nào.
Tuyệt đối không thể nào.
Dù sao đánh c.h.ế.t nàng, nàng cũng không tin.
Nàng cau mày, nhìn Lục Thời Nghiễn ngủ yên bình, như tự thuyết phục bản thân: "Ngươi không phải loại người như vậy, đúng không?"
Lục Thời Nghiễn đương nhiên không trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-323.html.]
Trần Hi nói xong, cũng không mở miệng nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Thật lâu sau, nàng thở dài trong lòng.
Thôi, hiện tại cũng không thể để ý nhiều như vậy, trước tiên đợi hắn qua khỏi cơn này, những chuyện khác đều không quan trọng, đợi hắn tỉnh dậy rồi hỏi rõ ràng.
Cứ như vậy mà canh một canh giờ.
Chờ trời sắp sáng, tuyết rơi cả đêm, rốt cục cũng ngừng.
Nghe được tiếng Hạ nhị ca đập cửa, nàng liền đi ra mở cửa, mới vừa đẩy cửa nhà chính ra, Trần Hi đã bị gió lạnh thổi vào làm giật mình.
Dù tuyết đã ngừng, gió cũng ngừng, nhưng vẫn rất lạnh.
Nàng quấn chặt quần áo trên người, giẫm lên tuyết dày không qua mắt cá chân, chạy tới mở cửa cho Hạ nhị ca.
"Đêm qua mọi chuyện ổn chứ?" Mở cửa ra, Hạ nhị ca liền hỏi.
"Ổn cả." Trần Hi tránh gió trả lời: "Đã hạ sốt, đêm qua cũng không có chuyện gì."
Hạ nhị ca cũng yên tâm một chút, đỡ Tề đại phu đi vào: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta đã nói Lục huynh đệ có phúc, nghĩ chắc là không có chuyện gì, nhất định có thể sớm tỉnh lại."
Tề đại phu cũng nói hạ nhiệt, lại ngủ an ổn là chuyện tốt.
Nghe Trần Hi còn nói ban đêm còn đút Lục Thời Nghiễn uống nước, Tề đại phu lại hết sức vui mừng, liên tục nói Trần Hi làm tốt, lại cẩn thận.
"Trận tuyết này thật lớn." Hạ nhị ca đỡ Tề đại phu vào nhà chính, sau đó quét tuyết trên chân ở bên ngoài thở dài: " Tuyết lớn năm nay tới cũng sớm."
Tề đại phu đã đi vào khám bệnh cho Lục Thời Nghiễn, Trần Hi lên tiếng cảm ơn Hạ nhị ca, cũng vội vàng đi theo vào nhà.
Hạ nhị ca đặt cây trượng xuống, ngẩn ra một lúc.
Hắn ta chỉ cảm khái tuyết lớn, cũng không phải lại ngại phiền toái, Trần Hi có phải hiểu lầm hắn ta hay không?
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Hạ nhị ca vội vàng đuổi theo, muốn giải thích với Trần Hi một chút, vừa rồi hắn ta không có ý đó, nhưng vừa tiến vào liền thấy Tề đại phu đang châm cứu cho Lục Thời Nghiễn, Trần Hi đang khẩn trương nhìn chằm chằm kim bạc trong tay Tề đại phu, còn có Lục Thời Nghiễn đang hôn mê trên giường, lời giải thích đến bên miệng, đành phải nuốt trở lại lần nữa.
Hắn ta liếc Minh Nguyệt ngủ trên ghế, trong lòng đột nhiên có chút ảo não, tối hôm qua sao lại quên Lục gia không có giường dư chứ, Minh Nguyệt nghỉ ngơi như vậy, Trần Hi khẳng định cũng như vậy.
Hạ nhị ca nhất thời vừa ảo não vừa đau lòng.