Nàng không được tự nhiên xoay người, không được tự nhiên cầm chén trà, không được tự nhiên rót nước.
Lục Thời Nghiễn khẽ chớp mắt, sau khi nàng xoay người, ánh mắt hắn vẫn dõi theo nàng.
Giống như dính trên người nàng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, khi nàng rót nước xong xoay người, lúc này mới không dấu vết dời tầm mắt, mi mắt hơi buông xuống, lông mi dày che khuất cảm xúc đáy mắt, hơn nữa ánh sáng trong phòng không đủ, làm cho người ta nhìn không ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Nước không nóng, vừa vặn có thể uống." Trần Hi cả người vẫn còn chút không tự nhiên, nhưng khi trở lại thấy Lục Thời Nghiễn cúi mắt, yên tĩnh ngoan ngoãn, làm nàng bớt căng thẳng đôi chút.
Lục Thời Nghiễn ừ một tiếng, liền chống giường chuẩn bị ngồi dậy.
"Ngươi đừng cử động." Trần Hi vội đặt bát xuống, bước tới đỡ hắn: "Ta đỡ ngươi ngồi dậy."
Nói xong, người đã đỡ lấy hắn, cũng đỡ lấy nửa người trên của hắn.
Lục Thời Nghiễn ngước mắt lẳng lặng nhìn nàng.
Trần Hi đang dùng sức đỡ hắn ngồi dậy, căn bản không để ý đến tầm mắt của hắn, chờ đỡ hắn ngồi xuống, lúc ngẩng đầu thì Lục Thời Nghiễn cũng đã thu hồi tầm mắt, lại khôi phục lại bộ dáng im lặng vừa mới cụp mắt xuống.
Trần Hi cũng không có hoài nghi, ngược lại, bộ dạng này của hắn khiến nàng tự tại không ít.
"Có thể tự mình bưng bát không?" Trần Hi đưa nước đến trước mặt hắn.
Lục Thời Nghiễn gật đầu, nhưng khi giơ tay nhận bát, tay run lên.
Mí mắt Trần Hi giật giật một cái: "Để ta đút cho ngươi nhé."
Lúc nàng tới người cũng đã mê man, cũng không biết trước khi nàng tới rốt cuộc đã mê man bao lâu, cho dù chỉ là một ngày một đêm không ăn cái gì, cũng đủ yếu đến không thể dùng sức, điều này là bình thường.
Nói xong nàng cũng đưa bát tới bên miệng Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn không nói gì, càng không từ chối, cúi đầu thản nhiên mượn tay nàng uống nước.
Uống chậm thôi." Sợ hắn bị sặc, Trần Hi vừa đút, vừa nhíu mày nhắc nhở.
Lục Thời Nghiễn trực tiếp uống sạch chén nước.
Trần Hi nhìn cái bát trống không, lại nhìn hắn: "Còn muốn uống nữa không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-327.html.]
Lục Thời Nghiễn gật đầu.
Trần Hi lại đi rót nửa bát nước: "Đại phu sẽ đến ngay, ngươi vừa tỉnh, uống ít nước thôi."
Lục Thời Nghiễn ừ một tiếng.
Uống xong nửa bát nước, chưa kịp đặt bát xuống, Minh Nguyệt đã chạy về thông báo đại phu tới: "Đông gia, Tề đại phu tới rồi..."
Vừa chạy vào, nàng ấy liền thấy đông gia tay cầm bát, người hơi nghiêng giữ tư thế đút nước cho Lục Thời Nghiễn, nàng ấy hơi ngẩn ra.
"Tề đại phu đến rồi à?" Trần Hi vui vẻ, vội vàng đặt bát xuống định đi ra nghênh đón.
Bị ngắt lời như vậy, Minh Nguyệt liền quên chuyện vừa rồi, vội gật đầu: "Sắp tới rồi, ta sợ đông gia lo lắng, chạy về truyền tin trước."
Nói xong nàng ấy cũng đi theo đông gia ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn Lục Thời Nghiễn trên giường.
Lục Thời Nghiễn vốn là mượn cơ hội ngẩng đầu nhìn Trần Hi, hắn biết tính tình Trần Hi, lại không ngờ Minh Nguyệt lại đột nhiên quay đầu lại.
Minh Nguyệt hơi mở to hai mắt, chờ nàng nhìn kỹ, Lục Thời Nghiễn đã không dấu vết thu hồi tầm mắt.
Minh Nguyệt: "...?"
Nàng ấy nhìn lầm rồi sao?
Đông gia đã ra khỏi sân, nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, vội đi theo ra ngoài.
Không lâu sau, đón Tề đại phu vào.
"Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt..."
Chưa vào cửa, tiếng cười của Tề đại phu đã truyền tới, rõ ràng đang an ủi Trần Hi đang còn lo lắng.
Trần tiểu thư đừng lo, lão phu đảm bảo Lục công tử không sao..."
Lục Thời Nghiễn hít sâu, hắn nhắm mắt, đợi Tề đại phu vào phòng, tới trước giường, hắn mới mở mắt.
Sau khi khám mạch, lại hỏi thăm một phen, Tề đại phu cười nói với Trần Hi: "Chăm chỉ uống thuốc, chăm chỉ dưỡng bệnh, đừng lao tâm lao lực, đợi đến mùa xuân, ấm áp rồi, sẽ không có vấn đề gì nữa."
Được lời này của Tề đại phu, trái tim Trần Hi cuối cùng cũng yên tâm hẳn.