Mắt Lục Thời Nghiễn bỗng nhiên sáng ngời.
Ta vừa mới đi nhờ lão Ngưu thẩm, để bà ấy trong mấy ngày tới chăm sóc ngươi nhiều hơn, về ăn uống ngươi không cần lo, lão Ngưu thẩm sẽ tới giúp, ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh, không có việc gì đừng ra ngoài."
Mặc dù biết nàng đi rồi quay lại, nhưng vẫn phải đi, Lục Thời Nghiễn vẫn khó nén vui vẻ.
"Ừ."
Trần Hi chỉ vào bàn cạnh giường: "Ta để lại chút tiền, cần dùng thì cứ dùng, đừng nghĩ ngợi nhiều."
Lục Thời Nghiễn: "..."
Trần Hi: "Ta đi đây."
Dứt lời, Trần Hi không dừng lại nữa, xoay người rời đi.
Cửa nhà chính một lần nữa đóng lại.
Lục Thời Nghiễn nhìn cửa phòng đóng chặt lần nữa, thật lâu không hoàn hồn.
Thật lâu sau, hắn mới nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, ánh mắt khẽ động.
May mà hôm nay không có gió.
Lục Thời Nghiễn lẳng lặng nhìn về phía cửa, không nhúc nhích, nhìn từ xa như nhập định.
Trong khi đó, một góc phòng, tiểu Hắc Cẩu chờ đợi quá lâu không thể chịu đựng nổi, bản năng không kiềm chế được, chậm rãi mò đến bên giường rên rỉ một tiếng, mới khiến Lục Thời Nghiễn từ trong mơ màng tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng khóc nức nở của tiểu Hắc Cẩu, Lục Thời Nghiễn lúc này mới trừng mắt nhìn tiểu Hắc Cẩu đang cọ xát bên giường.
"Gừ… gừ…"
Tiểu Hắc Cẩu cúi đầu, nhưng cái đuôi lại đang ra sức vẫy liên hồi.
Khóe miệng Lục Thời Nghiễn hơi nhếch lên, cười với tiểu Hắc Cẩu.
Nhận thấy tâm tình chủ nhân thay đổi, Tiểu Hắc Cẩu lập tức bật dậy, ngẩng đầu, đuôi vẫy tít mù: "Gâu gâu!"
"Mấy ngày nay, ngươi thật ngoan." Lục Thời Nghiễn khen tiểu Hắc Cẩu một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-334.html.]
Trần Hi sợ chó, mấy ngày nay, Tiểu Hắc Cẩu đều vô cùng hiểu chuyện mà làm ổ ở trong góc, không dám tới gần bên này một bước, càng nhu thuận không để cho Trần Hi nhìn thấy nó, điều này cũng khiến mấy ngày nay nó nghẹn hỏng rồi.
Nó muốn chơi, muốn nhìn tình trạng của chủ nhân.
Khó khăn lắm mới đợi được Trần Hi rời đi, Tiểu Hắc Cẩu cho rằng chủ nhân rốt cục muốn bắt đầu nhớ tới mình cùng mình chơi, nhưng hết lần này tới lần khác chủ nhân vẫn nhìn chằm chằm cửa, căn bản không có ý gọi nó, nó chờ mãi chờ mãi, sau đó đợi không nổi nữa.
Sau khi được khen, đầu Tiểu Hắc Cẩu lại gần, cọ cọ vào lòng bàn tay chủ nhân.
Lục Thời Nghiễn sờ sờ đầu nó, thẫn thờ trong lòng thoáng tiêu tán một chút, mặt mày cũng khôi phục một chút thần thái.
Nghĩ đến cái gì đó, hắn đưa tay lấy đồ vật trên án bên đầu giường.
Trên án chất đầy những thứ Trần Hi để lại cho hắn.
Có thuốc bổ, có quần áo, có thức ăn.
Còn có một cái hà bao căng phồng rất tinh xảo.
Hắn cầm hà bao tới, cũng không mở ra, mà đưa tới trước mặt tiểu Hắc Cẩu: "Nhớ kỹ mùi hương này, sau này nàng lại đến, nhất định không được sủa, phải coi nàng như chủ nhân..."
Nói xong hắn lại bổ sung nói: "Chính là vị cô nương mặc y phục màu hồng đào vừa rồi, nhớ kỹ chưa?"
Nói xong, hắn lại đưa hà bao đến gần mũi của Tiểu Hắc Cẩu.
Mũi Tiểu Hắc Cẩu giật giật, sau đó trừng mắt nhìn Lục Thời Nghiễn.
Nhớ kỹ chưa, mùi hương này." Lục Thời Nghiễn nhẹ giọng nói.
Mũi Tiểu Hắc Cẩu lại giật giật, sau đó điên cuồng vẫy đuôi.
Lục Thời Nghiễn lúc này mới lấy hà bao ra: "Nhớ kỹ là tốt rồi."
Hắn cũng không để hà bao qua một bên, mà là nắm trong tay, vuốt ve hoa văn trên hà bao một hồi, hồi lâu mới cất vào trong lòng.
Canh giờ còn sớm, Lục Thời Nghiễn lại không ngủ được.
Nhưng nghĩ tới lời mà Trần Hi trước khi đi dặn dò, hắn vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, cũng không có dậy quá sớm.
Tiểu Hắc Cẩu thấy chủ nhân còn muốn ngủ, liền thức thời không quấy rầy nữa, mà nằm trên mặt đất bên giường, lẳng lặng trông coi chủ nhân.
Nhìn sắc trời dần sáng sủa bên ngoài, Lục Thời Nghiễn thầm tính toán trong lòng xem Trần Hi lúc này đã đi đến đâu, trên đường có dễ đi hay không, có thuận lợi hay không... Khi nào có thể gặp lại nàng.