Lão Ngưu thẩm nghe hắn đồng ý, liền cười tủm tỉm bước đi.
Trần Hi cho bà ấy nhiều tiền như vậy, nếu bà ấy không phí chút tâm tư làm nhiều việc tốt, trong lòng cũng cảm thấy áy náy.
Bà ấy nhận được thù lao thì nhận được thù lao, chuyện phải làm thì cũng phải làm thật tốt, cầm tiền như vậy cũng an tâm hơn.
Còn nữa, Lục tiểu tử quả thật phải ăn chút đồ tốt để bồi bổ, quá gầy, cũng khó trách Trần Hi đi rồi còn cố ý đi nhờ bà ấy.
Trông Trần Hi có vẻ lạnh lùng, nhưng nhìn thế nào, Trần Hi cũng không giống như không có tình cảm với Lục tiểu tử, sao hai người cứ thế...
Bà ấy nghĩ mãi mà không hiểu.
Thôi quên chuyện đó đi.
Sau khi lão Ngưu thẩm vào trong sân nhà mình, lập tức ném suy nghĩ này ra sau đầu, lưu loát rửa sạch bát đũa, sau đó vào chuồng gà, bắt được một con gà mập mạp, chuẩn bị buổi trưa hầm canh gà.
Sức ăn của Lục tiểu tử không lớn, phần còn lại cũng có thể bồi bổ cho cháu trai lớn, như vậy mới có thể đọc sách thông minh hơn.
Lục Thời Nghiễn đương nhiên không biết những điều này, chờ lão Ngưu thẩm đi rồi, trong đầu hắn vẫn luôn quanh quẩn câu "Hai người thật đúng là rất xứng đôi" của bà ấy.
Không hiểu vì sao lão Ngưu thẩm lại nói như vậy.
Nhưng nếu bà ấy đã nói như vậy, có thể trong mắt người khác, hắn và Trần Hi thật sự rất xứng đôi.
Khóe miệng Lục Thời Nghiễn bất giác nhếch lên, trong mắt đều là ý cười.
Tự mình cười một lát, nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng hắn lại hạ xuống.
Im lặng một lúc, khóe miệng Lục Thời Nghiễn lại nhếch lên lần nữa, ánh mắt càng thêm kiên định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-336.html.]
*
Vài ngày không có ở đây, trong cửa hàng vẫn đâu vào đấy.
Bởi vì thiếu hai sức lao động cho nên chỉ bận rộn hơn bình thường một chút, còn lại không có gì khác, điều này khiến Trần Hi rất vui mừng.
Nàng vốn tính toán rằng từ từ chờ cửa hàng đi vào quỹ đạo, nàng cũng không cần một mực ở trong tiệm trông coi, có thể nhàn nhã hưởng lạc một phen.
Còn tưởng rằng phải qua vài năm mới được, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể thực hiện được, điều này làm sao nàng không vui mừng cho được?
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là nàng có thể hoàn toàn buông tay, dù sao mấy ngày nay, Thập Bát Nương cũng đến giúp không ít.
Có hào quang nữ chính, thêm vào Thập Bát Nương vốn thông minh đảm đang, có thể giữ cho cửa hàng không gặp sự cố khi nàng vắng mặt, Thập Bát Nương đúng là công lớn.
Nhưng điều này cũng gợi ý cho Trần Hi một ý tưởng, có thể tìm thêm vài nhân tài, thay thế công việc của Thập Bát Nương, như vậy nàng có thể hoàn toàn thanh nhàn.
Có ý tưởng rồi, Trần Hi tự nhiên bắt đầu lưu tâm.
Nhân tài khó có được, dù sao cũng phải mất một thời gian tìm kiếm, thêm nữa, hiện tại nàng cũng chưa thể hoàn toàn buông tay, nên cũng không quá vội.
Vào mùa đông, người ăn gà bát bát ít đi rất nhiều, nhưng Lý Sơn vẫn vào thành đều đặn ba ngày một lần.
Mang theo gà rừng cùng những thứ khác, và báo cáo tình hình nấm trồng nhân tạo ở nhà mà nàng đã dặn dò Lý Sơn.
Năm đầu tiên trồng, lại gặp ngay mùa đông, nhưng điều này không làm khó Trần Hi có tiền trong tay, hiện tại trong nhà nàng cơ bản không trở về ở nữa, nên đã để trống hai trong ba gian phòng ấm, để một gian tiện khi thỉnh thoảng về thôn có chỗ để nghỉ chân, và trồng nấm nhân tạo trong nhà.
Lý Sơn chưa từng làm chuyện này, đều là do Trần Hi dặn dò, hắn ta làm theo, nhưng trong lúc đó luôn gặp phải một ít vấn đề, chính hắn ta không giải quyết được, chủ yếu cũng không dám tùy tiện làm cái gì cho nên hắn ta thỉnh thoảng vào thành báo cáo với Trần Hi, tìm Trần Hi hỏi biện pháp giải quyết.
Mặc dù vấn đề không ít, nhưng nấm vẫn được trồng thành công.
Một năm đầu chỉ là thử nuôi trồng mà thôi, sản lượng không tính là nhiều, nhưng mỗi lần thu hoạch, Lý Sơn đều lập tức đưa vào trong thành.