Bởi vì lúc trước nàng ấy vơ vét các loại sách vở cũng chính là như vậy.
Nàng ấy cho rằng đông gia lại đi ra ngoài vơ vét sách truyện, liền tiến lên tiếp đón: "Đông gia muốn tìm sách truyện, sao không nói với ta, ta đi cũng được..."
Trần Hi không đưa bưu kiện cho nàng ấy, mà cười nói: "Không phải sách truyện."
Minh Nguyệt có chút kinh ngạc: "A? Đó là cái gì?"
Trần Hi: "Một ít sách."
Minh Nguyệt: "... Ồ."
Đông gia không nói, nàng ấy cho rằng đó là sách quan trọng gì đó mà đông gia muốn đọc, thấy đông gia đặt nó dưới quầy cho nên nàng ấy cũng không hỏi thêm.
Mãi đến hai ngày sau, Lý Sơn đại ca đến cửa hàng đưa nấm mới thu hoạch được, nàng ấy thấy đông gia đem gói sách kia giao cho Lý Sơn đại ca.
"Những quyển sách này huynh mang về cho Lục Thời Nghiễn, nói với hắn rằng những quyển sách này không cần vội xem hết, cũng không cần..."
Trần Hi nói được một nửa, lại nói: "Thôi, để ta viết một tờ giấy vậy."
Nhờ Lý Sơn chuyển lời, e rằng sẽ có thiếu sót, Lục Thời Nghiễn chắc chắn sẽ không coi trọng, vẫn là viết ra giấy, để hắn tự thấy thì hơn!
"Sách tặng ngươi, không cần trả lại, cứ từ từ mà đọc, nhớ giữ tính mạng là trên hết."
Vốn là muốn viết thân thể quan trọng nhất, nhưng lúc hạ bút nàng lại cố ý sửa lại - - không nghiêm túc một chút, sợ hắn không thèm để ý.
Gọi là tờ giấy nhưng chỉ là một mẩu giấy, Trần Hi nhét tờ giấy vào giữa cuốn sách, lộ ra một chút bên ngoài, sau đó nói với Lý Sơn: "Đưa cả số sách này, bảo hắn tự đọc nhé."
Lúc Trần Hi vừa mới viết tờ giấy, cũng không hề giấu giếm Lý Sơn, tuy hắn ta không cố ý nhìn trộm, nhưng Trần Hi một không che chắn, hai lại đưa thẳng ra, hắn ta không muốn thấy cũng khó.
Đương nhiên, điều này cũng đại biểu cho việc Trần Hi thẳng thắn vô tư, mối quan hệ cùng Lục Thời Nghiễn bất quá là bà con giúp đỡ lẫn nhau, cũng không tồn tại chuyện gì không thể cho ai biết.
Lý Sơn vẫn luôn biết Trần Hi rất thẳng thắn, nhưng thấy hành vi của nàng như thế, càng khâm phục nàng hơn vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-338.html.]
Chuyện định hôn lại từ hôn không tính là nhiều, nhưng trong những người từ hôn, có thể chung sống hài hòa như Trần Hi và Lục Thời Nghiễn hiện tại đã ít lại càng ít.
Dù sao hắn ta cũng chưa từng thấy qua.
Đương nhiên, trong mắt hắn ta, Trần Hi và Lục Thời Nghiễn đều là người tốt, về phần chuyện lúc trước, chuyện giữa hai người bọn họ, hắn ta là một người ngoài cũng không dễ phán xét gì.
Ngày hôm sau, khi Lý Sơn lại tới cửa hàng cũng mang theo cho Trần Hi một tờ giấy.
Trần Hi vốn không kịp phản ứng, còn tưởng rằng Lý Sơn đưa hóa đơn nhận hàng của nhà ai, đến khi nàng nhận lấy nhìn thoáng qua, nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy mới nhất thời ngẩn ra.
Trên đó chỉ có ba chữ:
"Được, cảm ơn."
Là chữ viết của Lục Thời Nghiễn.
Mấy ngày trước khi ở nhà hắn chăm sóc hắn, lúc dọn dẹp nàng đã thấy qua một vài nét bút của Lục Thời Nghiễn.
Ngoại trừ tờ giấy đó, Lý Sơn không truyền đạt lại lời nào của Lục Thời Nghiễn, lời nói ban đầu đều tập trung ở trên tờ giấy này.
Trần Hi cũng không hỏi nhiều, chờ Lý Sơn đi rồi, Trần Hi bận rộn xong, ngẩng đầu lại nhìn thấy tờ giấy này, mi tâm hơi nhíu lại.
Sao nàng lại cảm thấy chữ viết này nhìn quen mắt như vậy?
Bởi vì mấy ngày trước ở Lục gia đã từng thấy qua vài lần sao?
Trần Hi cảm thấy nghi hoặc trong chốc lát nhưng cũng không nghĩ nhiều, tìm một cái hà bao mới từ sau quầy, gấp tờ giấy lại rồi bỏ vào trong.
Có khách hỏi ngày mai Đông Chí, trên thông báo trong tiệm có viết sủi cảo nhân bánh gì không.
Trần Hi bỏ hà bao vào trong ngăn kéo sau đó trực tiếp khép lại, trả lời thực khách:
"Nhân thịt dê." Trần Hi cười nói: "Mùa đông lạnh, nhân thịt dê ấm người lại tươi mới."
Có thực khách nghe thấy, nói không quen ăn nhân thịt dê, hỏi có thể làm nhân thịt heo hay không, hoặc là nhân nấm trứng gà.