Vì để làm bọn họ an tâm, Lâm Lang đành phải làm theo.
Ngày hắn ta về thôn, vẫn là Hạ nhị ca cố ý đưa hắn ta về.
Sách vở và đồ ăn gần như lấp đầy một chiếc xe ngựa.
Trần Hi biết Lâm Lang sẽ về thôn cho nên cũng sớm đến tiễn.
"Đây là đồ Tết làm ở cửa hàng." Trần Hi đưa hai gói lớn: "Một phần cho ngươi, phần kia ngươi mang về cho Lục Thời Nghiễn."
Sắp sang năm mới, tần suất Lý Sơn vào thành ít hơn rất nhiều - - Trần Hi cố ý cho hắn ta nghỉ, để hắn ta chuẩn bị đón năm mới với người trong nhà cho thật tốt.
Lúc trước Lâm Lang đối với hành động của Trần Hi còn cảm thấy kinh ngạc, hiện tại đã thấy thành quen, thậm chí còn cảm thấy có vài phần thuận lý thành chương.
Không phải hắn ta lấy đồ của Trần Hi thuận lý thành chương, mà là Trần Hi tặng đồ cho Lục huynh, làm cho hắn ta cảm thấy thuận lý thành chương.
Hơn nữa loại cảm giác này không chỉ có một mình hắn ta, hắn ta có quan sát qua, người bên cạnh đều cảm thấy Trần Hi đối với Lục Thời Nghiễn tốt cũng không có gì kỳ quái, hắn ta chậm rãi cũng tiếp nhận.
Trần Hi vốn dự định là không quay về thôn Bình Sơn trước năm mới, cửa hàng thật sự quá bận rộn, hơn nữa hiện tại người một nhà đều đã chuyển đến nhà mới, nhà cũ ở thôn Bình Sơn cũng quả thật không cần thiết phải trở về - - chủ yếu là Trần Hi muốn đón năm mới tịa nhà mới vào năm đầu tiên.
Nàng luôn cảm thấy rằng tòa tiểu viện ở thôn Bình Sơn thôn không có quan hệ gì với nàng cả.
Trở lại đó, nàng luôn có ảo giác mình là người ngoài, là kẻ xâm nhập - sự thật cũng đúng như vậy.
Nhà mới là nàng tự mình kiếm tiền để mua, càng có lòng trung thành và cảm giác an toàn.
Hơn nữa mấy ngày trước tuyết vừa rơi, trên đường quả thật cũng không dễ đi lắm, nếu trở về trong vòng một ngày thì đi tới đi lui sẽ vô cùng vội vàng, dù sao cũng phải ở lại một đêm, như vậy lại chậm trễ mất một ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-351.html.]
Ban đầu nàng định khi Thập Bát Nương và mọi người về thôn thì để cho bọn họ tiện thể mang về, nhưng cơ hội đã đến ngay trước mắt, vừa lúc Lâm Lang trở về, đưa trở về sớm thì Lục Thời Nghiễn cũng có thể ăn sớm hơn.
Lễ mừng năm mới, náo nhiệt nhất chính là mấy ngày trước tết.
Cửa hàng bận rộn cho nên nàng không có cách nào tận hưởng hương vị đón năm mới này, nhưng Lục Thời Nghiễn hoàn toàn có thể cảm nhận trước, thay vì đợi đến sát ngày không bằng đưa về trước.
Lục Thời Nghiễn nào biết được ý định của Trần Hi.
Hắn không biết Trần Hi là muốn cho hắn cảm thụ không khí lễ mừng năm mới, nhưng sau khi nhận được bưu kiện, hắn vẫn vui vẻ một cách thần kỳ.
Vui vẻ hơn cả việc đón năm mới.
Trong mắt hắn, Trần Hi là nhớ thương hắn, quan tâm đến hắn.
Lần trước khi tổ chức tiệc mừng chuyển nhà, không thể thông qua Lâm Lang để dò hỏi về Nghiêm Bân, những ngày sau đó hắn luôn lo lắng không yên.
Sau khi nhìn thấy bưu kiện, tâm trạng lập tức chuyển từ buồn sang vui, ngay cả nét mặt cũng tươi sáng lên.
Nhưng lại nghe được Lâm Lang nói, Trần Hi năm nay không về thôn đón năm mới, khóe miệng hắn vừa mới giương lên đã dừng lại.
"Không về thôn đón năm mới?" Hắn nhìn Lâm Lang, trầm giọng hỏi lại.
Lâm Lang gật đầu: "Đúng vậy, Trần Ký bận rộn chuyện làm ăn, lại vừa dọn đến nhà mới, người một nhà bọn họ cảm thấy ở nhà mới đón năm mới cũng rất tốt, còn có rất nhiều đơn đặt hàng của cửa hàng phải giám sát chặt chẽ, cũng không thể rời khỏi người."
Mặc dù biết Trần Hi ngày thường rất bận rộn, nhưng nghe được tin tức này, Lục Thời Nghiễn vẫn hơi suy sụp.
Hắn vì Trần Hi mà cảm thấy vui vẻ, nhưng quả thật có chút khó chịu...
Lâm Lang nhìn ra tâm tư của hắn, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài: "Lục huynh, bây giờ thân thể vẫn quan trọng hơn, phải chăm sóc sức khoẻ cho thật tốt, chờ đến khi thân thể hoàn toàn tốt lên, sau này con đường khoa cử công danh, nhất định sẽ có thành tựu."