Mặc dù biết Trần Hi không phải là người chê nghèo yêu phú, nhưng công danh gia thân, tóm lại càng có sức mạnh và tự tin hơn một chút.
Lục Thời Nghiễn và Lâm Lang là bạn tốt nhiều năm, Lâm Lang mặc dù không nói rõ nhưng Lục Thời Nghiễn cũng nghe hiểu.
Hắn cảm kích ý tốt và sự khích lệ của Lâm Lang, nhếch khóe miệng cười với hắn ta: "Chẳng qua là cũng phải chúc ngươi đề tên lên bảng vàng trước."
Ban đầu hắn học còn sớm hơn một chút so với Lâm Lang, chỉ là trong nhà gặp phải biến cố, hắn lại bệnh lâu như vậy, Lâm Lang hiện tại đã vượt qua hắn rất nhiều, hắn rất vui vẻ vì Lâm Lang.
"Lục huynh có thiên phú hơn so với ta." Lâm Lang nghiêm túc nói: ""Ta ngu dốt, nhưng nghĩ đến mẫu thân và Thập Bát Nương, không thể phụ lòng họ, chỉ có thể vùi đầu chăm chỉ học hành."
Lâm Lang quả thật rất khắc khổ.
Không phải dạng cần cù bình thường.
Nhưng có được thành tích như hiện tại, không phải chỉ nhờ vào sự cần cù, tài năng cũng không thể thiếu.
"Ngươi quá khiêm tốn." Lục Thời Nghiễn cũng nghiêm túc nói: "Tài năng của ngươi ai cũng thấy, không cần tự ti, thực ra ta rất ngưỡng mộ ngươi."
Cũng rất hâm mộ.
Lâm Lang cười cười, ôm quyền với hắn: "Chờ Lục huynh trở về, cùng nhau cố gắng."
Lục Thời Nghiễn đột nhiên bị kích thích, cũng ôm quyền đáp lễ: "Cùng nhau cố gắng."
Về đến nhà, Lục Thời Nghiễn đặt gói hàng lên bàn.
Tiểu Hắc Cẩu đã sớm ngửi thấy mùi thơm, hưng phấn rầm rì vây quanh chân Lục Thời Nghiễn, hai mắt đậu tròn ve nhìn chằm chằm gói hàng trên bàn, có tâm tư gì đều đã rất rõ ràng.
Lục Thời Nghiễn bình tĩnh một lúc mới mở gói hàng ra.
Vừa mở ra là đầy những món ăn hấp dẫn.
Các loại đồ chiên, có chả chiên, viên củ cải, viên đậu xanh và viên thịt, ngoài ra còn có thịt chiên giòn, gà chiên và cá chiên.
Vậy thì thôi đi, ngay cả điểm tâm và trái cây lễ mừng năm mới cũng chuẩn bị đầy đủ hết.
Còn có kẹo bí đao và kẹo cao lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-352.html.]
Lục Thời Nghiễn cũng không phải rất yêu thích đồ ngọt, trước đây vào lễ mừng năm mới, trong nhà cho dù có chuẩn bị thì hắn cũng rất ít ăn, nhưng hắn vẫn nhặt một khối kẹo bí đao, ăn từng ngụm nhỏ.
Hương ngọt nhẹ nhàng khoan khoái, ngọt mà không ngấy.
Ngon lắm.
Không nhịn được lại ăn một miếng.
Ăn xong, lại ăn một miếng.
Tiểu Hắc Cẩu gấp đến phát điên, rõ ràng trước kia có món gì ngon chủ nhân đều sẽ phân cho mình một chút, hôm nay lại chậm chạp không thấy động tĩnh, nó gấp gáp xoay quanh cái bàn.
Lục Thời Nghiễn ăn hết kẹo bí đao trong tay, lúc này mới nhìn về phía Tiểu Hắc Cẩu: "Đây là cố ý cho ta, ngươi không thể ăn."
Tiểu Hắc Cẩu nghe không hiểu, nhưng nó có thể hiểu được chủ nhân không muốn cho nó ăn, vì thế nó hướng chủ nhân làm cái vái chào.
Lục Thời Nghiễn vui vẻ.
Hắn lại nếm thử mấy miếng thịt chiên nhỏ, cực kỳ không nỡ cho Tiểu Hắc Cẩu một miếng: "Cho ngươi một miếng, buổi tối hầm thịt, cho ngươi ăn xương lớn."
Tiểu Hắc Cẩu nghe không hiểu, dùng hai chân trước đưa miếng thịt chiên lên ăn.
Ngoài ngày đầu tiên, những ngày sau đó, khi ăn đồ Tết mà Trần Hi gửi về, Lục Thời Nghiễn kiềm chế rất nhiều.
Bởi vì không biết khi nào có thể nhìn thấy Trần Hi, sợ nhịn không được ăn xong hết thì sẽ thiếu đi nỗi mong chờ.
Bắt đầu từ ngày thứ ba, hắn thậm chí còn chia đồ Tết ra thành từng phần nhỏ theo ngày.
Dù đồ Tết không ít, nhưng còn nửa tháng nữa mới đến Tết, sau Tết cũng không thể gặp ngay được.
Hắn chia ra mười tám phần, đến mùng năm Tết.
Mùng năm Tết là ngày mở chợ, nếu trước mùng năm không gặp được Trần Hi, hắn dự định sẽ vào thành ngày mùng năm.
Không ngờ, hắn mới ăn đến phần thứ bảy, đã gặp được Trần Hi.
Ngày hai mươi ba tháng chạp, hôm nay là ngày cuối năm, Trần Hi đột nhiên trở về thôn.
Nghiêm túc mà nói, cũng không tính là đột nhiên.
Mùa đông sau khi lên núi không tiện, thổ sản ít hơn nữa mùa đông lạnh cho nên việc làm ống trúc cũng không tiện lắm, trước hết nàng cho ngừng chế tác ống trúc, chờ xuân ấm lại tiếp tục, số lần Lý Sơn vào thành cũng giảm bớt theo.