Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:33:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cha Trần và mẹ Trần đối với hội đèn lồng không có hứng thú gì, nhưng hai người vẫn muốn đi miếu thắp hương cho nên đã đi trước bọn họ.

Tuy rằng trời còn chưa tối, hội đèn lồng còn chưa bắt đầu nhưng Trần Hi vẫn đóng cửa cửa hàng trước, sau đó mang theo Minh Nguyệt cùng ca ca đi chơi.

Lúc Lục Thời Nghiễn ôm hộp gỗ chạy tới, Trần Ký đã đóng cửa.

Nhìn bảng thông báo treo trước cửa, Lục Thời Nghiễn suýt chút nữa không thở nổi. Trên đó viết:

“Chủ cửa hàng và nhân viên đã đi dạo hội đèn lồng, chúc mọi người có một ngày lễ vui vẻ."

Đi khi nào?

Rõ ràng lúc vào thành, hắn đã tới ngõ Lục Đạo nhìn thoáng qua trước, chỉ là nhìn Trần Hi rất bận rộn, lại vội vàng vào thời gian cơm trưa, hắn sợ quấy rầy nàng cho nên đã đi đến tiệm sách trước.

Không nghĩ tới từ hiệu sách trở về, Trần Ký liền đóng cửa.

Hội đèn lồng ư?

Trước mắt Lục Thời Nghiễn tối sầm lại, nhìn chằm chằm hai chữ 'hội đèn lồng', đột nhiên có chủ ý.

Hắn không trì hoãn nữa, xoay người đi về phía trước.

Nhưng con phố phía trước cũng không tìm thấy ai.

Hắn lại quay người đi về phía phố chính.

Vẫn không tìm được người.

Trời tối rồi.

Lục Thời Nghiễn đứng trên đường cái rực rỡ ánh đèn, trầm tư một hồi, xoay người đi về phía miếu Thành Hoàng.

Hội đèn lồng tết Thượng Nguyên hàng năm, nơi náo nhiệt nhất chính là miếu Thành Hoàng.

Nhưng người tới miếu Thành Hoàng thật sự là quá nhiều.

Lục Thời Nghiễn đều hoài nghi có phải toàn bộ người trong thành đều đến miếu Thành Hoàng hay không.

Người người chen chúc người không nói, đại đa số thời điểm còn chỉ đứng yên không nhúc nhích.

Thật vất vả mới đi qua cầu chật chội nhất, sau khi đi vào bên trong thì hành động tự nhiên một chút, nhưng vẫn không thấy người đâu.

Ngay khi hắn hoài nghi, Trần Hi có phải không có tới miếu Thành Hoàng hay không, hoặc là nàng tới rồi nhưng mà lúc này đã đi, bọn họ đã bỏ lỡ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy được bóng trăng phản chiếu hình ảnh của Minh Nguyệt bên dòng sông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-363.html.]

Hắn lập tức ngẩng đầu, quả nhiên là Minh Nguyệt.

Lục Thời Nghiễn lập tức đứng dậy, đi về phía cầu đối diện.

Nhưng người quá đông, qua cầu lại chậm, khi y đến nơi thì Minh Nguyệt đã biến mất.

Đi rồi à?

Hắn nhìn đám đông chen chúc, cho dù đi rồi cũng chắc chắn đi không xa.

Hắn vội vàng tìm kiếm chung quanh, có lẽ là vận khí tốt, mới quay về một góc đã thấy được Trần Hi.

Trên mặt hắn đang rấ vui vẻ, chuẩn bị nhấc chân đi qua, chỉ thấy Trần Hi đang cười nói gì đó.

Minh Nguyệt và Trần Diệu đang ở gần đó mua đèn thả sông, không phải họ, vậy Trần Hi đang nói chuyện với ai?

Ánh mắt nàng còn chứa đựng niềm vui ư?

Trong lòng Lục Thời Nghiễn lộp bộp một tiếng, dịch sang một bên nửa bước, vừa vặn nhìn thấy người đang nói chuyện với Trần Hi bị trụ cầu ngăn trở, Nghiêm Bân.

Trong tay hắn ta còn mang theo một chiếc hoa đăng hoa mẫu đơn rực rỡ.

À, không phải mang theo, là đang tặng cho Trần Hi.

Tặng hoa đăng có ý nghĩa gì, cơ hồ tất cả mọi người đều hiểu.

Cũng giống như vậy, Lục Thời Nghiễn cũng hiểu, hơn nữa hắn rất chắc chắn Nghiêm Bân cũng hiểu.

Đây là một cách để thể hiện tình cảm với người mình thích.

Lục Thời Nghiễn ôm hộp gỗ trong ngực, trái tim đột nhiên vọt lên tận cổ họng.

Dưới ánh mắt không chớp mắt của hắn, Trần Hi cười nhận lấy hoa đăng mà Nghiêm Bân đưa tới.

Lục Thời Nghiễn: "...”

Hắn tưởng mình nhìn lầm, Lục Thời Nghiễn ngừng thở, nhắm mắt lại sau đó lại mở ra.

Chiếc đèn hoa mẫu đơn vẫn ở trong tay Trần Hi.

Nàng thậm chí còn nghiêng đầu cười ngắm chiếc đèn, khen ngợi người tặng đèn.

Dòng người qua lại tấp nập, ồn ào như sôi, Lục Thời Nghiễn không nghe thấy âm thanh bọn họ nói chuyện với nhau, chỉ suy đoán từ vẻ mặt và khẩu hình.

Ánh đèn rực rỡ phản chiếu trên mặt nước, ngay cả ánh trăng cũng phải lu mờ.

Hai người cười nói vui vẻ dưới ánh đèn, khiến hốc mắt Lục Thời Nghiễn mơ hồ đau nhói.

Loading...