Cũng không phải bởi vì nhận được hoa đăng, mà là - - Lục ca nhi này, bọn họ cũng không quen.
Thật không ngờ Lục Thời Nghiễn lại tặng bọn họ đèn hoa đăng.
Hai người dù sao tuổi tác còn nhỏ, cho dù ngày thường nhìn có chín chắn đến đâu, nhận được đèn hoa đăng, ngoài sự ngạc nhiên còn khó giấu được niềm vui.
“Đều tặng hết đấy." Minh Nguyệt nhanh nhẹn giải thích: “Ta cũng có, của ta là đèn hồ lô, hôm nay ta không mang theo.”
Trần Diệu vừa vặn lại gần: “Của ta là đèn dưa hấu.”
Nghiêm tiểu muội cùng Nghiêm tam đệ lúc này mới yên tâm,hóa ra ai cũng có, không phải chỉ đặc biệt tặng riêng bọn họ, hai đứa mới thật sự yên lòng.
Nghiêm Bân so với đệ muội càng kinh ngạc hơn, nhưng sau khi nghe lời Minh Nguyệt và Trần Diệu nói, sắc mặt mới dịu lại, nhưng trong lòng vẫn còn thắc mắc.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sau quầy.
Trần Hi đang cúi đầu viết danh sách, cũng không nhìn sang bên này.
Lúc này còn chưa có khách, hắn ta rất xác định Trần Hi nhất định nghe được, nghe được nhưng không có phản ứng, là không thèm để ý sao?
Trong lòng Nghiêm Bân chỉ thoáng nghi ngờ rồi lại cười khổ, dập tắt ngay suy nghĩ đó.
Một đêm không ngủ, xem ra vẫn chưa đủ tỉnh táo.
Hắn ta cần tỉnh táo hơn một chút.
Không thể làm ra hành vi kỳ quái gì nữa, dễ dàng khiến người ta hoài nghi.
Vừa tự nhắc nhở mình không bao lâu, hắn ta đã nghe Minh Nguyệt nói với tiểu muội: “Đông gia cũng có đèn, của đông gia là đèn cua, có thể chạy được, đẹp lắm!”
Nghiêm Bân: "...”
Hắn ta theo bản năng nhìn về phía Trần Hi.
Trần Hi đang hết sức chăm chú nhìn hàng Lý Sơn hôm nay đưa tới ở cửa.
Hắn ta cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại tỉnh táo biết rằng dù đúng hay không, điều đó cũng chẳng liên quan gì tới hắn ta cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-372.html.]
Sau khi thu hồi tầm mắt, hắn ta vùi đầu làm việc, để cho mình không có thời gian rảnh rỗi và tinh lực để suy nghĩ nhiều.
Nhất là hôm qua đóng cửa sớm, hôm nay lượng khách đông một cách bất thường, cả tiệm đều bận rộn không ngơi tay.
Nghiêm Bân cũng không có tinh lực suy nghĩ gì khác.
Nhưng rất nhanh, sự xuất hiện của Lục Thời Nghiễn đã kéo hắn ta từ nhịp độ bận rộn trở lại thực tại.
Hôm nay Lục Thời Nghiễn vốn không định đến Trần Ký - - Trần Ký làm ăn rất tốt, hôm nay thời tiết tốt lại cộng thêm lại là ngày thứ hai của lễ Thượng Nguyên, chắc chắn sẽ càng đông khách, hắn sợ rằng mình đến sẽ làm phiền Trần Hi.
Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn không thắng nổi bản năng, hắn vẫn muốn đến xem một chút.
Lý do hắn tự bào chữa cho mình là - - tới đây xem tiến triển thuyết thư của Trần Ký, một là xem câu chuyện kể đến đâu, hai là nghe phản ứng của thính giả, để cải tiến câu chuyện tiếp theo.
Hợp tình hợp lý.
Nhưng khi bước vào Trần Ký, tim hắn vẫn ngừng đập trong chốc lát.
Chỉ là Trần Hi vừa hay vào bếp kiểm tra thức ăn, điều này giúp Lục Thời Nghiễn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
Trần Diệu nhìn thấy hắn, vui vẻ vẫy tay với hắn.
Lục Thời Nghiễn cười với Trần Diệu.
Trần Diệu tiếp khách xong, chạy tới cười hỏi: "Ngươi ăn cơm chưa, có đói bụng không?”
Lục Thời Nghiễn suýt bị sự nhiệt tình của Trần Diệu làm cho choáng ngợp.
“Ta ăn rồi, không đói, không cần ăn gì cả, chỉ đến xem thôi.” Hắn nghiêm túc trả lời sự quan tâm của Trần Diệu.
Trần Diệu ồ một tiếng: "Vậy ngươi tìm chỗ ngồi trước đi, ta rót cho ngươi ít trà, hôm nay có nước mía lê tuyết, ngọt ngào, ngon lắm!”
“Không cần phiền phức." Lục Thời Nghiễn vội ngăn Trần Diệu lại: “Ta chỉ ngồi một lát thôi.”
"Không phiền không phiền" Trần Diệu bây giờ rất thích Lục Thời Nghiễn, cảm thấy Lục Thời Nghiễn là một người rất tốt, tặng hắn và muội muội hoa đăng!
Lục Thời Nghiễn không ngăn được Trần Diệu, chỉ có thể tùy ý Trần Diệu.
Lục Thời Nghiễn vẫn tìm một góc khuất, không cản trở việc buôn bán để ngồi.
Vừa mới ngồi xuống, hắn liền nhận ra một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.