Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 376

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:34:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Những thứ này." Trần Hi lại lấy ra một gói đồ: “Là thức ăn tự làm, ngươi vừa đến, ta cho ngươi nếm thử.”

Nói là gói đồ, thực ra gần như là một chiếc thùng.

Nhìn sơ qua cũng biết đồ đạc rất nhiều và phong phú.

Lục Thời Nghiễn không từ chối: “Được.”

Trần Hi mỉm cười nhìn hắn: “Như vậy mới tốt, suốt ngày khách sáo, không giống bạn bè chút nào.”

Lục Thời Nghiễn không cười, chỉ lẳng lặng gật đầu.

Vốn cũng không coi nàng là bằng hữu.

“Ca ca... " Thời gian không còn sớm, không thể chần chừ, nếu chần chừ nữa trời tối sẽ lạnh, nàng gọi Trần Diệu một tiếng.

Trần Diệu lập tức từ trên ghế đứng lên chạy tới: "Muội muội gọi ta có chuyện gì?”

“Ca ca, ca đi tiễn Lục Thời Nghiễn.” Trần Hi chỉ vào đồ trên quầy: “Giúp hắn xách một cái, hơi nhiều.”

“Được rồi!”

Trần Diệu rất vui vẻ, đáp một tiếng, liền vác gói lớn trên lưng, còn muốn ôm rương sách nhưng lại bị Lục Thời Nghiễn ngăn lại: "Thùng này để ta cầm, huynh chỉ cần cầm một cái thôi.”

Trần Diệu quay đầu nhìn muội muội.

“Nên cầm một cái thôi.” Nàng nói.

Bệnh Lục Thời Nghiễn đã khỏi, thân thể chỉ hơi yếu hơn người bình thường một chút, cũng không phải quá yếu đuối, không cần phải bảo vệ như trẻ con, nàng lại không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn phải tự mình làm chuyện gì đó.

Vả lại thùng sách này thật ra rất vừa vặn, cũng không quá nặng.

“Thời Nghiễn đệ đệ." Trần Diệu vui vẻ nói: "Đi thôi, ta tiễn đệ.”

Lục Thời Nghiễn ôm sách, gật đầu với Trần Hi: "Ta đi đây.”

Trần Hi ở phía sau quầy xua tay với hắn: "Trên đường chú ý, đầu mùa xuân thời tiết thay đổi, đừng vội thay áo mỏng, tránh bị cảm lạnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-376.html.]

Lục Thời Nghiễn cười với nàng: "Được.”

Chờ người đi rồi, Trần Hi tiếp tục vùi đầu sửa sang lại sổ sách - - Nghiêm Bân đã không còn trong danh sách quản lý sổ sách và chưởng quỹ mà nàng phải bồi dưỡng, trước mắt còn chưa có người thích hợp hơn, trong khoảng thời gian ngắn nàng vẫn phải tự mình tiếp nhận, chi bằng bây giờ bắt đầu tự mình làm, tránh cho việc đến lúc đó bối rối.

Đang sắp xếp sổ sách, Trần Hi chợt nhận ra trước quầy có người đứng, nàng chưa ngẩng đầu đã chào: "Quý khách mời vào trong..."

Vừa ngẩng đầu, thấy là Nghiêm Bân, Trần Hi vui vẻ: "Có việc gì à?”

Hôm nay sắc mặt Nghiêm Bân rất khó coi.

Không phải là khuôn mặt khó chịu, mà là rõ ràng cho thấy hắn không nghỉ ngơi đủ.

"Gần đây cửa hàng bận rộn, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, ngươi là người quan tâm nhất cũng là người mệt mỏi nhất." Trần Hi nói: "Ngày mai cho ngươi nghỉ một ngày, nghỉ ngơi cho tốt."

Nàng vẫn cẩn thận chu đáo như vậy, nhưng cũng xa cách.

Khổ sở tràn ngập trong lòng Nghiêm Bân, nhưng vừa nãy hắn ta mới nhìn thấy Trần Hi tặng một rương sách cho Lục Thời Nghiễn, trái tim vốn còn do dự không quyết, trong khoảnh khắc đó, đã đưa ra quyết định.

“Ta nghĩ đề nghị của ngươi rất hợp lý." Nghiêm Bân nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Hi theo trực giác biết rằng chuyện Nghiêm Bân nói không phải chuyện vừa rồi nàng đề nghị cho hắn ta nghỉ một ngày để nghỉ ngơi.

Nhưng bởi vì hắn ta không nói ra miệng, Trần Hi cũng không xác định hắn ta rốt cuộc đang nói cái gì, liền không nói tiếp, chỉ nhìn hắn ta.

“Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta cũng quyết định trở lại trường học." Nghiêm Bân ngừng lại một chút, rồi nói tiếp.

Giọng điệu kiên định, thần sắc quyết liệt.

Trần Hi cười, thậm chí có phần ngạc nhiên: "Thật sao? Vậy thì tốt quá!"

Niềm vui sướng trên mặt nàng vô cùng chân thành, là niềm vui sướng phát ra từ nội tâm, cảm thấy vui vẻ thay đối phương, chứ không phải niềm vui vì cuối cùng đã thoát khỏi một người theo đuổi.

Điều này cũng làm cho Nghiêm Bân cảm thấy vui vẻ, đồng thời lại có chút mất mát nói không nên lời.

Nàng thật sự không có chút ý gì với hắn ta cả.

Nhưng nàng lại thật sự cao hứng cho hắn ta, coi hắn ta như bạn bè, suy nghĩ thay hắn ta.

Trong cay đắng lại khó nén chút vui vẻ.

Loading...