Trần Hi: "Không sao, chỉ là cảm thấy hình như mình bị lừa rồi?”
Thực ra cũng không hẳn là lừa, nói đúng ra, nàng và Lục Thời Nghiễn thật sự không có quan hệ gì, hắn căn bản không cần phải nói mọi chuyện với nàng, là nàng tự mình lo quá nhiều thôi.
“Quên đi quên đi." Trần Hi lại nói: "Là do ta suy nghĩ quá nhiều…”
Nói xong nhìn điểm tâm trong tay Thập Bát Nương: "Bánh hoa đào? Để ta nếm thử, ta đang muốn ăn bánh hoa đào!”
Thập Bát Nương đặt điểm tâm xuống ở trước mặt nàng, lo lắng nói: "Ta sao ta lại cảm thấy ngươi có chỗ không thích hợp.”
Trần Hi vừa ăn bánh đào hoa, vừa nhìn nàng ấy: "Chỗ nào không ổn? Ta rất ổn mà."
Đang nói chuyện, Minh Nguyệt bưng hoa ngọc lan đi ra.
Trần Hi gọi Thập Bát Nương: "Đến đây, hoa ngọc lan vừa mới chiên xong đấy.”
Vì thế, Thập Bát Nương ăn hoa ngọc lan chiên của Trần Ký, Trần Hi ăn bánh hoa đào của Thập Bát Vị.
Hai người ngồi ở phía sau quầy, ai ăn của người nấy.
Ăn trong chốc lát, Thập Bát Nương đột nhiên hỏi: "Lục ca nhi trở về học đường? Trở về lúc nào vậy?”
“Gần nửa tháng rồi." Trần Hi nói: "Ta không biết, ta vừa mới nghe Nghiêm tiểu muội nói, nàng ấy ấy đi đưa cơm cho ca ca của nàng ấy, gặp được hắn cho nên trở về nói với ta, lúc ấy ta mới biết được.”
Thập Bát Nương cảm thấy có gì đó không đúng, nhất là Trần Hi ngoài miệng nói quên đi, nhưng bộ dáng rõ ràng rất để ý.
“Nhưng sao Lâm Lang ca ca không đề cập với ta?" Nàng ấy nói.
Trần Hi cũng không ngẩng đầu: Ta làm sao biết được, có lẽ huynh ấy cảm thấy, không liên quan gì đến ngươi, nên không nói thôi."
Vốn Lục Thời Nghiễn và Thập Bát Nương cũng không có quan hệ gì.
Chớ nói chi Lục Thời Nghiễn bây giờ thân thể tốt rồi, cũng không cần đặc biệt chiếu cố nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-381.html.]
Nhưng Thập Bát Nương cảm thấy rằng trong này khẳng định có chuyện gì đó khuất mắc.
"Đừng nghĩ chuyện này nữa." Trần Hi kéo suy nghĩ của Thập Bát Nương trở về, hỏi nàng ấy: "Lần trước ta nói với ngươi về việc hợp tác với thương hành nhà họ Tề, ngươi nghĩ thế nào rồi?"
Tề gia hiện tại đã để ý đến điểm tâm của Thập Bát Nương, muốn hợp tác, nhờ Trần Hi làm cầu nối.
Việc này Trần Hi đương nhiên không thể quyết định, nàng nói sẽ hỏi, hỏi xong sẽ trả lời.
Chỗ tốt khi hợp tác với cửa hàng của Tề gia, Thập Bát Nương đã nhìn thấy trên người Trần Hi.
Nàng ấy cũng biết Trần Hi là vì muốn tốt cho nàng ấy.
Nhưng bánh ngọt từ trước tới nay đều là nàng tự tay làm.
Điểm tâm không giống với dầu ớt của Trần Ký, sản lượng mỗi ngày rất hạn chế, chỉ đủ bán trong tiệm đã rất khó khăn rồi, nàng thực sự không thể làm ra số lượng lớn để cung cấp cho Thương Hành nhà họ Tề.
Nàng ấy đã thận trọng suy nghĩ, tuy rằng có thể cung cấp một ít, nhưng số lượng quá nhỏ, cũng không đủ để làm ăn, còn sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác giữa Trần Hi và nhà họ Tề.
“Vẫn là quên đi." Thập Bát Nương nói: "Không làm được nhiều hàng như vậy.
Trần Hi gật đầu.
Đối với câu trả lời này nàng cũng không bất ngờ.
Nàng cũng rất rõ việc kinh doanh của Thập Bát Vị.
Thập Bát Vị làm ăn quả thật rất tốt, nhưng như vậy thu nhập cũng hạn chế, và Thập Bát Nương thì quá mệt.
Tất cả bánh ngọt trong tiệm đều phải do Thập Bát Nương tự tay làm, người khác làm thì không có hương vị như vậy.
"Ngươi thuê thêm người đi? Mua cũng được, thu nhận đệ tử cũng được, có thêm người chia sẻ công việc, ngươi cũng có thể nhẹ nhõm hơn." Nàng nói.
Thập Bát Nương nhíu mày: "Ta cũng đã nghĩ đến và thử qua, nhưng bánh ngọt làm ra không có hương vị như của ta, dễ làm hỏng danh tiếng, nên ta từ bỏ."
Đó thực sự là một câu hỏi khó.
Trần Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Ngươi có thể nghiên cứu ra một công thức phổ biến, chuyên cung cấp cho các cửa hàng! chính là tuy rằng không phải ngươi tự tay làm vị tốt như vậy, nhưng đã có thể cực lớn hạn độ tiếp cận, như vậy không phải có thể mở rộng nghiệp vụ sao?"