Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 382

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:34:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thập Bát Nương nhìn nàng: "Hơi khó.”

Trần Hi: "Ngươi nhất định làm được! Ta tin tưởng ngươi!"

Bởi vì trong sách, sau này Thập Bát Nương cũng mở ra một đế chế thương mại như vậy.

Một mình nàng thì cả thời gian và tinh lực đều có hạn, không thể làm tất cả mọi việc đều tự mình làm được.

Sau khi kiếm được dòng tiền đầu tiên, nàng ấy đã bắt đầu mở rộng sự nghiệp.

Chỉ là hiện tại nàng ấy vẫn còn chưa tới lúc đó, nhưng Trần Hi biết cốt truyện nên đã nói trước.

Thập Bát Nương vốn định nói rằng nàng ấy sẽ suy nghĩ một chút, nhưng Trần Hi nói như vậy, lại tín nhiệm nàng ấy như vậy, nàng ấy đột nhiên tràn ngập tự tin và động lực.

"Vậy ta nghiên cứu thử xem?" Nàng ấy nói.

Trần Hi gật đầu mạnh mẽ: "Ngươi chắc chắn làm được!"

Thập Bát Nương nở nụ cười: "Sao ngươi lại tín nhiệm ta như vậy? Ta còn không có tự tin như vậy đâu.”

Trần Hi vẻ mặt thần bí bí: "Ta có thể bói toán."

Thập Bát Nương bị nàng chọc cười: "Vậy sao ngươi không bói được Lục Thời Nghiễn quay lại huyện học?"

Vừa dứt lời, hai người đều im lặng.

Thập Bát Nương đang định xin lỗi vì nói sai, nhưng Trần Hi lại nghiêm mặt nói: "Lục Thời Nghiễn mệnh cách khác thường, ta không bói được hắn!"

Trong sách, hắn bây giờ là người đã chết, căn bản không có tình tiết về hắn, nàng đương nhiên không 'bói' ra được.

Thập Bát Nương chỉ coi như nàng đang dỗ mình cho nên cũng không quá để ý.

Hai người lại cùng nhau ăn chút đồ ăn vặt, thảo luận một chút về nội dung phía sau của sách, rồi Thập Bát Nương cáo từ.

Trần Hi lại tự mình ăn vài món vặt, ánh mắt dừng lại trên tấm bình phong, rồi nhìn ra sắc trời bên ngoài.

Ngày dài hơn, lúc này mới hoàng hôn.

Nàng nhìn chằm chằm bên ngoài một hồi, đột nhiên đứng dậy, tiện tay chuẩn bị chút đồ, nói với Minh Nguyệt: "Ta ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.”

Minh Nguyệt kêu lên một tiếng, hỏi: "Đi đâu vậy? Thập Bát Vị sao?"

Trần Hi đã đi xa, căn bản không nghe thấy Minh Nguyệt nói gì.

Nhưng chờ khi nàng đến huyện học, lại không gặp được ai.

Vừa tan học Lục Thời Nghiễn đã đi rồi, cũng không ở trong học đường.

Ngay từ đầu nàng không tin, còn cố ý tìm Lâm Lang hỏi, chính miệng Lâm Lang nói với nàng Lục Thời Nghiễn thật sự không ở học đường, nàng mới rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-382.html.]

Không có ở đây?

Đã trễ thế này, đi đâu rồi?

Càng nghĩ, Trần Hi càng cảm thấy hôm nay mình không nên đi huyện học.

Nếu Lục Thời Nghiễn không định nói với nàng thì nàng nên làm như không biết, còn cố ý chạy tới.

Có thể hắn thật sự không muốn liên lụy đến nàng nữa, sao nàng còn chạy tới đây làm gì?

Trần Hi đột nhiên có chút bực bội.

Rất hối hận vì hôm nay đến học đường!

Kết quả, vừa mới rẽ vào ngõ Lục Đạo, nàng ngẩng đầu liền thấy Lục Thời Nghiễn đang đứng ở cửa hàng.

Chính xác mà nói, là ở cửa hàng nhìn chung quanh, tựa hồ là đang tìm cái gì đó.

Nàng chần chừ một lúc, ánh mắt Lục Thời Nghiễn chuyển sang bên nàng.

Nhìn thấy nàng, khuôn mặt vốn sốt ruột của hắn đột nhiên sáng bừng lên.

Sau đó, hắn nhanh chóng bước về phía nàng.

Trần Hi: "...?”

Lục Thời Nghiễn tới tìm nàng sao?

Trần Hi cảm thấy có chút kỳ quái.

Sao khi nàng không đi, Lục Thời Nghiễn không đến, mà khi nàng vừa đi, Lục Thời Nghiễn đã tới?

Ai đã đi thông báo cho Lục Thời Nghiễn?

Không thể nào.

Hôm nay nàng đến huyện học là quyết định bất chợt, không ai biết trước cả, hơn nữa trên đường nàng cũng không trì hoãn, ai có thể tiên đoán rằng nàng sẽ đến huyện học ngày hôm nay?

Hơn nữa chuyện này cũng không cần thiết.

Nói chuyện đó với Lục Thời Nghiễn để làm gì?

Không có chút ý nghĩa gì.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Điều này cũng quá trùng hợp rồi.

Vừa điều chỉnh lại tâm trạng, Lục Thời Nghiễn đã đến trước mặt.

“Muộn thế này, sao lại ra ngoài một mình?" Lục Thời Nghiễn dừng lại cách nàng ba bước.

Không hiểu vì sao, Trần Hi không dám nói rằng nàng vừa đi huyện học để tìm hắn.

Loading...