Ngày cúng tế tổ tiên được định vào mùng mười tháng tám, Thập Bát Nương và Hạ nhị ca dự định tổ chức ăn mừng ba ngày, mẹ Lâm cũng vui mừng, Lâm Lang cho rằng quá phô trương, nhưng không thể thuyết phục ba người, đành đồng ý.
Trong thôn từ mùng tám đã bắt đầu náo nhiệt.
Bởi vì Trần Hi còn phải sắp xếp cửa hàng cho nên tối mùng chín mới chạy về.
Cửa tiệm Thập Bát Vị nửa năm nay làm ăn phát đạt, Thập Bát Nương không thiếu tiền, sẵn sàng chi tiêu cho Lâm Lang ca ca.
Cho dù chỉ là thi đậu tú tài, lễ tế tổ hôm nay vẫn có thanh thế không nhỏ.
Trần Hi còn chưa từng thấy cảnh này, vừa hào hứng vừa tò mò, còn vui hơn cả Thập Bát Nương.
Ngoại trừ người thôn Bình Sơn, người thôn phụ cận cũng tới vây xem, cầu may.
Còn có rất nhiều người mang theo trong nhà hài tử đến, để lấy may mắn của Lâm Lang, hy vọng ngày sau cũng có thể thi đỗ công danh.
Thập Bát Nương càng hào phóng hơn, mở tiệc linh đình ba ngày liền.
So với lễ mừng năm mới còn náo nhiệt hơn, Trần Hi giúp đỡ bận rộn, đồng thời cũng vô cùng thích bầu không khí này, mấy ngày nay bận rộn liên tục.
Tiệc mừng kết thúc, tiếp theo là Tết Trung Thu.
Lục Thời Nghiễn và Lâm Lang không cùng một lớp, bọn Lâm Lang nghỉ sớm, Lục Thời Nghiễn quả thật đến tết Trung thu mới được nghỉ về thôn.
Hắn cố ý mang quà đến Lâm gia ăn mừng, đồng thời cáo tội không thể chạy về chúc mừng Lâm Lang.
Lâm Lang biết tâm tư của hắn, cho dù không biết cũng sẽ không trách tội, dù sao việc học quan trọng hơn, hơn nữa ở trong lòng hắn ta cảm thấy thi đậu tú tài thật sự không có cái gì phải kiêu ngạo.
Theo hắn ta thấy, năm đó nếu không phải Lục gia gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hai năm trước, Lục Thời Nghiễn cũng đã thi đậu tú tài rồi.
Nghĩ như thế cho nên trước mặt Lục Thời Nghiễn hắn ta lại càng khiêm tốn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-389.html.]
Lục Thời Nghiễn cũng nghiêm túc công nhận tài năng của Lâm Lang.
Lâm Lang còn nhiệt tình mời Lục Thời Nghiễn ở lại, buổi tối ở nhà hắn ta cùng nhau đón tết.
Lục Thời Nghiễn hiện tại cô đơn một mình, nếu không đồng ý thì sợ bạn tốt trong lòng khó chịu, liền gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện xong thì Trần Hi đã cùng Thập Bát Nương đến nhà họ Lâm để đưa nguyên liệu cho bữa tối.
Nàng vốn không có ý định đi vào, chỉ chờ Thập Bát Nương đặt đồ xuống rồi cùng nàng đi đến nhà mình xem loại nấm mới nuôi trồng.
Cho nên khi nàng vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Thời Nghiễn.
Từ sau khi từ Lục Thời Nghiễn trở về huyện học liền vùi đầu khổ học, hơn nữa do trước đây vì biến cố gia đình mà lỡ kỳ thi phủ, các lão sư trong trường đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho hắn, sau khi trở lại huyện học, hắn lại tiến bộ mười phần, các lão sư đều thích lén mở lớp dạy riêng cho hắn, điều này làm cho Lục Thời Nghiễn học hành nặng nề hơn rất nhiều so với học sinh bình thường, cho nên càng không có thời gian rảnh rỗi.
Có đôi khi coi như là học đường được nghỉ, lão sư còn có thể ưa Lục Thời Nghiễn về nhà dạy dỗ.
Nghiêm túc tính ra, lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là chuyện của một tháng rưỡi trước.
Không biết có phải do trời dần lạnh hay không, Trần Hi thấy Lục Thời Nghiễn có vẻ gầy đi. Dường như hắn cũng cao lên.
Trên người hắn vẫn mặc quần áo đầu xuân năm ngoái nàng đưa tới, đgiờ đã hơi ngắn — quả nhiên là hắn đã cao lên.
Thiếu niên trong giai đoạn phát triển, dáng người càng thêm cao ráo
Ngay cả sự ngây ngô trên mặt cũng đã bị rèn giũa qua những bài học nặng nề, trông hắn trưởng thành và chững chạc hơn.
Nhưng dáng vẻ thư sinh lại càng đậm nét hơn.
“Lục ca nhi đã trở lại rồi à?" Thập Bát Nương mở miệng chào hỏi trước.
Ánh mắt Lục Thời Nghiễn rời khỏi người Trần Hi, gật đầu với Thập Bát Nương, đáp lại.
Thập Bát Nương cười quay đầu nói với Trần Hi: "Trần Hi, Lục ca nhi cũng về ăn tết, thật đúng là hiếm thấy.”