Đãi ngộ hiện tại của Lục Thời Nghiễn trong huyện học, không ít người biết.
Lúc này Trần Hi mới cười cười, nói với Lục Thời Nghiễn: "Ngươi đã về rồi."
Lục Thời Nghiễn lại nhìn nàng gật đầu: "Ừ, lâu rồi ta chưa về, lần này được nghỉ lễ mới có thời gian."
Giữa hai người, ít đi sự tự nhiên thoải mái như trước, thêm một chút dè dặt.
Nhưng điều này trong mắt Trần Hi rất bình thường, Lục Thời Nghiễn trở nên chững chạc hơn, cũng kín đáo hơn.
Nhưng Thập Bát Nương lại không cho là như vậy, nàng ấy chỉ cảm thấy hai người là lạ.
Hơn nửa năm nay, đầu tiên là Trần Hi là lạ, sau đó là Lục Thời Nghiễn là lạ.
Bây giờ thì tốt rồi, hai người đều là lạ, hết lần này tới lần khác mỗi lần nàng ấy nói với Lâm Lang ca ca, Lâm Lang ca ca đều nói không phát hiện ra điều gì bất thường, có thể là do việc học quá nặng, các giáo viên kỳ vọng quá cao, áp lực Lục Thời Nghiễn quá lớn.
Áp lực của hắn có thể không lớn sao.
Chu Hiểu Niên cũng đã thi đỗ viện thí, hiện tại cũng là tú tài.
Lâm Lang trong lòng là rất lo lắng cho Lục Thời Nghiễn, sợ hắn sốt ruột, lại khiến cho bản thân mình mệt mỏi
Nhưng hắn ta lại không dám khuyên, nếu lỡ như bên Trần Hi xảy ra sự cố, hắn ta thật sợ Lục Thời Nghiễn không chịu nổi.
Căng thẳng thì cứ căng thẳng, ít nhất còn có mục tiêu, có điểm tựa, có thể chống đỡ.
"Về thăm nhà cũng tốt." Trần Hi mỉm cười, khách khí nói: "Ngày ngày vùi đầu vào sách vở, cũng cần thư giãn một chút."
Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Ừ.”
Nếu không phải tết Trung thu đặc biệt, hắn vô cùng muốn gặp Trần Hi một lần thì lần này hắn cũng không nỡ nghỉ ngơi.
"Vào trong đi." Thập Bát Nương thấy Trần Hi chỉ đứng ở cửa nói chuyện với Lục Thời Nghiễn, nhiệt tình mời nàng: "Đứng ở cửa làm gì."
Trần Hi lại nhìn Lục Thời Nghiễn một cái.
Do dự một lát, nói: "Không vào nữa, ta còn vội đưa ngươi về nhà xem loại nấm mới nuôi trồng, lát nữa hái một ít để nấu lẩu buổi tối."
Thập Bát Nương: "...?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-390.html.]
Nàng ấy nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, chỉ cười gật đầu: "Được, ta chờ mong đã lâu.”
Nói xong liền vẫy tay với Lâm Lang ca ca: "Đợi ta hái nấm mới nuôi trồng của Trần Hi về cho mọi người thưởng thức."
Dứt lời liền đi ra cửa, kéo cánh tay Trần Hi, rời đi.
Lục Thời Nghiễn nhìn chằm chằm vào cửa, một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt.
Thấy vẻ mặt Lâm Lang đang lo lắng nhìn mình, Lục Thời Nghiễn cười với hắn ta: "Ta không sao.”
Lâm Lang cũng không tiện nói cái gì, chỉ kêu hắn vào nhà.
"Không cần." Lục Thời Nghiễn nói: "Ta về thu dọn một chút, lát nữa sẽ qua."
Hắn vừa về thôn đã tới Lâm gia trước.
Nhà cửa để lâu không ai ở, chắc chắn cần dọn dẹp kỹ lưỡng.
Lâm Lang muốn nói rằng hắn đừng mất công dọn dẹp nữa, mấy ngày nay cứ ở nhà hắn ta, Trần Hi thường xuyên cùng Thập Bát Nương đến, bọn họ cũng có thể gặp nhau nhiều hơn một chút.
Nhưng nghĩ đến tính cách của Lục Thời Nghiễn, hắn ta lại nuốt lời trở lại: "Được, nhưng phải nhanh lên đó, đừng để ta phải mời."
Lục Thời Nghiễn cười: "Yên tâm đi.”
Chạng vạng tối, Thập Bát Nương ôm một chậu nấm lớn đến Lâm gia, chuẩn bị cơm tối, ăn tết.
Thập Bát Nương cùng nhị ca năm nay ở Lâm gia, cùng mẹ Lâm và Lâm Lang đón lễ, thêm cả Lục Thời Nghiễn.
Đây coi như là tết Trung thu náo nhiệt nhất của Lâm gia.
Trần Hi cũng ở nhà ăn tết với người nhà.
Sau bữa cơm chiều, Thập Bát Nương lại lấy ra bánh trung thu do nàng ấy tự làm, cho mọi người thưởng thức.
"Đây là công thức mới được ta cải tiến dưới sự chỉ dẫn của Trần Hi, mọi người thử xem thế nào..."
Bánh trung thu có nhiều chủng loại phong phú, nhiều hương vị, vị nào cũng tuyệt ngon.
Cơm tối Lục Thời Nghiễn ăn rất nhiều trong sự ép buộc của Lâm Lang, dù bánh trung thu ngon, hắn cũng không ăn nhiều lắm, nhưng vẫn khen ngợi rất cao.
Thưởng thức bánh trung thu xong, Lâm Lang còn muốn mời Lục Thời Nghiễn cùng uống rượu hoa quế ngắm trăng, nhưng bị Lục Thời Nghiễn từ chối khéo léo vì không tiện quấy rầy.