Kỳ thật quyển sách đang viết trong tay này, hắn đã bớt chút thời gian ở học đường viết hơn phân nửa, hiện tại chỉ cần viết phần kết, sau kỳ nghỉ có thể mang đến tiệm sách khi trở lại học đường.
Thập Bát Nương quả thật giữ chữ tín, đến nay cũng chưa từng nói cho Trần Hi biết rằng sách là do hắn viết.
Hắn cũng chưa nghĩ ra khi nào sẽ nói thật với Trần Hi, dù sao thì chờ thêm một thời gian nữa, bây giờ nói ra cũng không phải là chuyện tốt, còn có thể bị nghi ngờ là lợi dụng ân tình để báo đáp.
Đây vốn cũng là việc hắn nên làm.
Sau khi Lục Thời Nghiễn đi rồi, Trần Hi rất vui vẻ, sau đó lại uống thêm mấy ly rượu, say hoàn toàn, lúc tỉnh lại, trời đã mưa rất lớn.
Nàng chưa từng say rượu, chỉ cảm thấy đầu óc có chút khó chịu, mơ màng, còn hơi đau, bèn ngồi trong phòng, cầm ly nước mật ong vừa uống vừa ngắm mưa.
Nói là ngắm mưa, thực ra là đang đờ đẫn.
Nàng đang nhớ lại tối qua lúc Lục Thời Nghiễn tới, rốt cuộc nàng đã nói gì với hắn.
Sao lại không nhớ gì cả?
Rõ ràng lúc ấy nàng còn chưa say mà.
Hình như đã nói gì đó về sống chết, còn nói tạm biệt với Lục Thời Nghiễn, rồi nhét hai con cua nóng hổi vừa hấp xong vào tay hắn.
Trong ký ức đứt đoạn chỉ có cảnh Lục Thời Nghiễn mấp máy môi, cau mày nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi tới tấp.
Hắn khẩn trương cái gì chứ?
Lại hỏi nàng cái gì chứ?
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vỗ mạnh đầu mình một cái, tức giận nhíu mày:
Đầu óc này, chuyện gì xảy ra, sao đến lúc quan trọng lại không hoạt động, thật vô dụng quá!
Tức c.h.ế.t nàng.
Không nghĩ nữa.
Nàng lại uống một ngụm nước mật ong, hướng Minh Nguyệt hô: gọi to với Minh Nguyệt: "Ta đói rồi, muốn ăn mì cua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-394.html.]
Minh Nguyệt từ phòng bếp thò đầu ra: "Mì gạch cua? Được rồi! Lập tức làm ngay, người thưởng mưa thêm một lát nữa là có ăn rồi."
Trần Hi nhìn cơn mưa to che khuất bầu trời, bĩu môi.
Trăng rằm mười lăm còn chưa được ngắm, cơn mưa này có gì mà ngắm chứ, lạnh thế này.
Nghĩ như vậy, nàng lại quấn áo choàng trên người.
Bất giác nghĩ tới Lục Thời Nghiễn, cũng không biết hắn có mang theo quần áo dày không.
Nghĩ kỹ lại, thôi bỏ đi, hắn đã lớn như vậy rồi, lại học hành ở huyện học bao lâu nay, chăm sóc bản thân rất tốt, sao có thể quên được những chuyện này, nàng đừng lo lắng phí công nữa.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng chờ đến khi ăn cơm trưa xong, nàng vẫn sai Minh Nguyệt đến Lục gia hỏi thăm.
Biết hắn mang theo quần áo dày, Trần Hi lúc này mới thôi.
Buổi chiều, mưa đã tạnh.
Nhưng đất đã bị trận mưa lớn suốt nửa ngày ngấm đẫm, ngày mai chắc chắn không thể về thành được, Trần Hi bèn an tâm nằm nghỉ ngơi - bận rộn suốt gần một năm, hiếm khi được nghỉ ngơi thư giãn một chút.
Nghỉ ngơi cả một ngày, cũng coi như tỉnh rượu thêm một ngày, hôm sau, Trần Hi hoàn toàn hồi phục sau cơn say, tinh thần rất tốt.
Trời trong xanh, người trong thôn vác gùi tốp năm tốp ba kết bạn lên núi hái nấm đào măng, Trần Hi nhìn một hồi, cũng có chút ngứa ngáy.
Hai ngày nay và ngày mai cũng không về thành, không bằng lên núi chơi một chút.
Đã lâu không lên núi đào măng hái nấm, thật sự rất nhớ.
Nàng mới vừa thay xong quần áo, chuẩn bị tốt công cụ, chuẩn bị đi tìm Thập Bát Nương cùng đi, thì Thập Bát Nương đã đến tìm nàng trước.
Cũng mang theo dụng cụ, một thân trang phục lên núi.
Trần Hi vừa nhìn thấy nàng ấy liền vui vẻ: "Ta vừa nói đi tìm ngươi cùng lên núi đây, ngươi nhanh chân, đến trước rồi."
Thập Bát Nương cũng vui vẻ: "Ta đoán ngươi ở nhà không yên, vậy thì đi thôi."
Minh Nguyệt phải ở nhà thu hoạch nấm trong nhà trồng thêm, nên không cùng đi lên núi.
Bất kể là Trần Hi hay là Thập Bát Nương, hiện tại đều có thể coi là tiểu phú bà có tài sản, cũng không thiếu miếng ăn này, chỉ là muốn vui chơi.