Cho nên, hai người lên núi cũng đi thong thả, cũng không vội vàng lên đường, vừa đi vừa trò chuyện.
Rừng núi vừa mưa xong, không khí mang theo mùi đất mới, còn có sức sống tươi trẻ, hít một hơi thôi cũng khiến người ta cảm thấy khoan khoái tinh thần, hai người càng nói càng vui, tiếng cười từ chân núi vang lên đến lưng chừng.
"Đến đây mà đào." Thập Bát Nương tìm măng rất giỏi, gọi Trần Hi lại: "Ở đây nhiều lắm."
Trần Hi chỉ đến chơi, đào hai cây măng liền ngồi nghỉ trên tảng đá bên cạnh: "Ngươi đào đi, ta nghỉ một lát."
Thập Bát Nương nhìn nàng một cái, nở nụ cười: "Ngươi đi thăm Lục ca nhi chưa? Hắn chắc sắp về huyện học rồi nhỉ?"
Trần Hi: "Chưa, cũng đến lúc về huyện học rồi, suốt nửa năm nay, hắn chăm chỉ đọc sách như vậy."
Thập Bát Nương lại nhìn nàng một cái, thấy nàng không có ý tán gẫu sâu nữa, liền không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: "Lâm Lang ca ca ngày kia sẽ về huyện học.”
Trần Hi gật gật đầu, nhưng nghĩ đến cái gì, hỏi: "Tiếp tục đọc sách ở huyện học?"
Thập Bát Nương: "Đúng vậy, không phải đều học ở huyện học sao?”
Trần Hi suy nghĩ một chút, trong sách, Lâm Lang quả thực luôn học ở huyện học đến khi đỗ kỳ thi thu, nhưng đó là vì thời điểm này trong sách, Thập Bát Nương chưa mở cửa hàng, cũng chưa kiếm được nhiều tiền như bây giờ, không đủ khả năng chi trả cho việc học ở trường danh tiếng.
Hiện tại Thập Bát Nương hoàn toàn có thể gánh vác.
Chẳng qua là với tư chất của Lâm Lang và hào quang nhân vật chính của hắn ta, căn bản không cần đến trường danh tiếng học.
Còn phải xa xứ, sống xa cách Thập Bát Nương.
Nghĩ tới đây, nàng cũng không nhắc tới, chỉ gật đầu nói: "Rất tốt, ngươi lại gần một bước với chức danh nương tử Trạng Nguyên rồi đấy, ta đang chờ mong lắm đây.”
Lúc này, chỗ này chỉ có hai người họ, lại thêm chuyện hôn ước của Thập Bát Nương và Lâm Lang, mười dặm tám xã đều biết, hai người lại là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm, hơn nữa Trần Hi cũng trêu ghẹo Thập Bát Nương không ít lần, lén lút nói như vậy, nàng ấy cũng đã không hề ngượng ngùng như trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-395.html.]
"Vậy thì mượn lời chúc của ngươi!" Thập Bát Nương đặt măng mới đào vào giỏ tre, ngẩng đầu cười nói với nàng.
"Đến lúc đó, nương tử Trạng Nguyên có thể nhất định phải che chở ta, để cho ta ôm đùi nha!" Trần Hi nâng mặt, làm ra vẻ khoa trương, nửa đùa nửa thật.
"Yên tâm đi." Thập Bát Nương ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm bả vai nàng: "Có phúc khẳng định cùng hưởng với ngươi!"
Trần Hi nhướng mày: "Ta nghiêm túc.”
Thập Bát Nương vẻ mặt nghiêm túc: "Ta vốn chính là nghiêm túc.”
Nếu nàng ấy thật sự có ngày làm nương tử Trạng Nguyên, tất nhiên sẽ không bạc đãi một hảo hữu khó có được như Trần Hi.
Đây là chân tâm của nàng ấy.
Ta thực sự rất hạnh phúc!" Biết Thập Bát Nương nghiêm túc, Trần Hi rất vui mừng.
Có chỗ dựa vững chắc, nàng có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống, không phải lo lắng những phiền toái không đáng, tất nhiên nàng không phải muốn Thập Bát Nương giúp mình làm những việc không nên làm, cũng không phải muốn mượn danh Thập Bát Nương làm điều xấu, chỉ là có chỗ dựa, người khác khó mà dám ức h.i.ế.p nàng, nàng cũng sống thoải mái hơn.
Dù sau này không lấy chồng không kết hôn, dựa vào Thập Bát Nương cũng có thể tránh được nhiều phiền toái, sống thoải mái vui vẻ.
Nghĩ như vậy, tâm tình Trần Hi rất tốt.
“Đi, chúng ta lại đi lên trên một chút, hái chút nấm, buổi tối nhúng lẩu ăn.”
Dù nhà có nấm trồng nhân tạo, nhưng nấm hái trong rừng vẫn tươi ngon hơn.
Nàng đứng dậy gọi Thập Bát Nương.
Thập Bát Nương vừa đào được một đống măng, cười dở khóc dở: "Ngươi chờ ta nghỉ một lát đã."
Trần Hi đành phải đứng chờ nàng ấy: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta tìm xem có gì hay ho không."
Thập Bát Nương gọi nàng một tiếng: "Ngươi đừng đi xa, trong rừng nhiều hố lắm, ngươi không thường lên núi, không phân biệt được đâu."