Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 415

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:36:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Hi vốn trong lòng có quỷ, lúc tay Lục Thời Nghiễn chạm vào, nàng đã cứng đờ, bây giờ chàng cứ lật qua lật lại chạm vào trán nàng, nàng càng cứng đờ hơn.

Ban đầu là muốn thử nhiệt độ trán nàng, nhưng cảm nhận được cơ thể nàng cứng ngắc, Lục Thời Nghiễn ngẩn ra, rất nhanh đã rút tay về.

Nàng không thoải mái với sự đụng chạm của hắn sao?

Sắc mặt hắn trắng bệch trong chớp mắt, ngay cả khóe miệng cũng khẽ mím chặt lại.

Nhưng khi Trần Hi nhìn hắn, hắn lại lập tức trở lại như thường: "Hình như không bị sốt, nàng cảm thấy không thoải mái chỗ nào?"

Trần Hi đầu óc m.ô.n.g lung.

Nhìn hắn một lúc lâu mới lắc đầu: "Không có, có thể là do ta quá sợ hãi…"

Lục Thời Nghiễn che giấu sự mất mát trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không sao, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, nàng tin ta."

Trần Hi nhìn hắn, gật đầu: "Được.

Cảm thấy thể lực đã hồi phục khá nhiều, Lục Thời Nghiễn bèn đề nghị tiếp tục hành trình. Trần Hi cũng không nói gì thêm, giống như lúc nãy, nàng lại nằm trên vai hắn để hăn cõng đi.

Bởi vì chuyện vừa rồi, ánh mắt nàng bất giác liếc vào miệng Lục Thời Nghiễn.

Môi hắn mỏng lắm.

Bình thường vì nguyên nhân sức khoẻ yếu đuối, môi hắn thường có màu hồng nhạt, hôm nay vì quá mệt mỏi, mồ hôi ra nhiều nên môi hắn trở nên đỏ tươi.

Trông còn bóng mượt.

Nhìn mà thấy thật muốn hôn.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trần Hi lập tức nhắm mắt lại - - phi lễ chớ nhìn! Tĩnh tâm lại, tĩnh tâm lại.

Nhưng mới vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra dáng vẻ Lục Thời Nghiễn vừa mới cầm ống trúc uống nước, còn có hình ảnh yết hầu hắn di chuyển lên xuống khi nuốt.

Vì vậy, nàng càng khó chịu hơn.

Cuối cùng chỉ có thể cam chịu mở mắt ra.

Một hồi lâu, thấy Lục Thời Nghiễn luôn căng thẳng, chỉ một lòng cõng nàng vượt qua gai góc, khó khăn tìm đường sống, Trần Hi liền cắn môi, trong lòng khinh bỉ bản thân - - người ta đang liều mạng cứu mình đấy! Sao lại có những suy nghĩ không tôn trọng người ta như vậy! Mau dừng lại!

Sau đó, nàng âm thầm nhớ lại những câu thơ khó nhớ và rối rắm nhất thời học sinh.

Nhớ đi nhớ lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lòng nàng cũng yên tĩnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-415.html.]

Dù thỉnh thoảng vẫn có chút tạp niệm, nhưng ít nhất lúc lau mồ hôi cho Lục Thời Nghiễn, nàng đã hoàn toàn tập trung.

Theo thời gian trôi qua, tâm tình của nàng rốt cục cũng bình tĩnh trở lại.

Đặc biệt là giữa chừng lại nghỉ vài lần, không thể không ôm lấy vài lần nữa, nàng càng tự nhiên hơn.

Chỉ là....

Bọn họ vẫn không nhìn thấy hy vọng đi ra khỏi núi sâu.

Phía trước là rừng cây.

Phía sau, cũng vậy.

Ngay cả trái và phải cũng thế.

Nếu không phải Tiểu Hắc Cẩu thỉnh thoảng hưng phấn vẫy đuôi với bọn họ, nàng đã hoảng sợ rồi.

Đến buổi chiều, quần áo trên người Lục Thời Nghiễn đã ướt đẫm mồ hôi.

Mà nước Tiểu Hắc Cẩu cõng trên lưng, hai người một chó cũng đã uống hết sạch.

"nàng ngồi đây nghỉ ngơi." Lục Thời Nghiễn nói: "Ta đi tìm chút nước."

Trần Hi gật đầu: "Chậm một chút, chú ý an toàn.

Thấy hắn muốn để Tiểu Hắc Cẩu ở lại với mình, Trần Hi vội nói: "Mang theo Tiểu Hắc Cẩu đi."

Lục Thời Nghiễn: "Không sao, ta tự lo được."

Trần Hi vẻ mặt kiên trì: "Ngươi không mang nó, ta sẽ đi theo."

Lục Thời Nghiễn đành phải mang theo Tiểu Hắc Cẩu.

Dù sao may mắn chính là, Lục Thời Nghiễn rất nhanh đã tìm được nguồn nước, còn mang về một ít quả dại.

Lại nghỉ ngơi một lát, hai người một chó lại lên đường.

"... Ngươi ở trong huyện học, mọi chuyện đều thuận lợi chứ?" Có lẽ vì quá yên tĩnh, hoặc có lẽ vì không gian trong núi quá im ắng, Trần Hi chủ động hỏi về chuyện ở huyện học.

Từ khi biết Lục Thời Nghiễn về huyện học nhưng lại cố ý không nói cho mình biết, nàng đã không chủ động hỏi nữa.

Nhưng bây giờ nàng lại chủ động hỏi trước.

Chủ yếu là vì thay đổi bầu không khí một chút, lấy lại tinh thần, dời đi lực chú ý một chút - - chân nàng đau quá.

Loading...