Có lẽ ông trời thật sự đã nghe được lời cầu nguyện của hắn.
"Gâu gâu gâu…"
Tiểu Hắc Cẩu đã trở lại, hơn nữa không giống ban ngày, nó sủa liên tục đầy phấn khích với hắn.
Không phải vì sợ nguy hiểm, mà là vì phấn khích.
Mắt Lục Thời Nghiễn sáng lên, hắn cúi đầu nói với Trần Hi: "Trần Hi, Tiểu Hắc Cẩu đã trở lại! Hình như nó tìm được đường rồi! Có hy vọng rồi!"
Trần Hi ngủ thiếp đi, không trả lời hắn.
Lục Thời Nghiễn không rảnh tay, chỉ có thể cúi đầu chạm trán nàng.
Nóng rực.
Nàng lại sốt.
Chờ đến khi Tiểu Hắc Cẩu chạy đến trước mặt, Lục Thời Nghiễn lúc này mới nhìn thấy trong miệng nó ngậm cái gì đó, trông giống một miếng vải.
Hắn đang muốn nói gì đó, Tiểu Hắc Cẩu đã cắn vạt áo hắn, dùng sức kéo nó.
"Sắp ra ngoài rồi?" Hắn hỏi Tiểu Hắc Cẩu.
Tiểu Hắc Cẩu sủa một tiếng, tiếp tục kéo, kéo rồi quay đầu chạy đi.
Lục Thời Nghiễn hiểu ý của nó, biết nó đang chỉ đường cho mình, tiếp tục đi theo hướng nó rời đi.
Đi không biết bao lâu, hắn nghe được tiếng nói chuyện.
Là ở bên này sao?
Nơi này có ai không?
"Trời tối rồi, có phải là chúng ta tìm nhầm đường không?"
Còn có tiếng chó sủa.
Một lát sau, Lục Thời Nghiễn nhìn thấy ánh lửa.
Hắn mừng rỡ, hướng về phía ánh lửa nói: "Có người nào không? Ta ở chỗ này!"
Lúc Hạ nhị ca đi theo Tiểu Hắc Cẩu tìm tới, nhìn thấy Lục Thời Nghiễn chật vật ôm Trần Hi, rất là hoảng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-418.html.]
Hắn ta bước nhanh tới: "Ngươi đã tìm thấy Trần Hi rồi sao?"
Vừa mừng vừa sợ.
Lúc tìm người trong rừng, thấy Tiểu Hắc Cẩu, hắn ta còn tưởng nó đi theo dân làng vào rừng chơi, nên không để ý.
Nhưng Tiểu Hắc Cẩu vẫn kêu về phía hắn ta, còn cắn vạt áo của hắn ta lôi hắn đi lên núi, hắn ta cũng không quá để ý, hắn ta còn răn dạy nó một trận, bảo nó tự mình đi chơi.
Sau đó Tiểu Hắc Cẩu bỏ chạy, một lát sau, trong miệng nó ngậm một mảnh quần áo Lục Thời Nghiễn, lại cắn ống quần hắn ta dùng sức kéo hắn ta.
Lúc này Hạ nhị ca mới kịp phản ứng, Tiểu Hắc Cẩu đang tìm hắn ta cầu cứu.
Hắn ta liền theo Tiểu Hắc Cẩu một đường vào núi.
Vốn hắn ta còn cho rằng, tình huống Lục Thời Nghiễn có gì đó nguy hiểm, Tiểu Hắc Cẩu bảo hắn ta tới cứu Lục Thời Nghiễn.
Không ngờ Lục Thời Nghiễn lại thật sự tìm được Trần Hi.
Nhưng không vui vẻ được bao lâu, Hạ nhị ca lại nhíu mày: "Trần Hi làm sao vậy?"
Lục Thời Nghiễn: "Chân ngã gãy rồi, lúc này sôt cao quá, ngất đi rồi."
Hạ nhị ca vừa nghe đã biết tình huống không ổn, vội đưa tay nói: "Để ta bế nàng, ngươi theo ta, chúng ta phải ra ngoài ngay."
Lục Thời Nghiễn đã kiệt sức, chỉ có thể giao Trần Hi cho hắn ta.
Hạ nhị ca ôm Trần Hi, đột nhiên nói: "Tiểu Hắc Cẩu rất có linh tính, ngươi có thể chỉ huy nó đi tìm những người khác tới tiếp ứng hay không, bây giờ còn có rất nhiều trong thôn còn ở trong núi tìm các ngươi."
Lục Thời Nghiễn suy nghĩ một chút, xé vạt áo, cắn ngón tay viết một hàng chữ buộc vào cổ Tiểu Hắc Cẩu, sau đó vỗ vỗ đầu nó: "Đi tìm những người khác hỗ trợ."
Tiểu Hắc Cẩu sủa một tiếng, quay đầu liền ẩn mình vào trong bóng đêm.
Hạ nhị ca ôm Trần Hi đi ở phía trước.
Trước mắt Lục Thời Nghiễn biến thành màu đen, trì hoãn một hồi lâu, mới cắn răng nhấc gót. Bây giờ còn chưa thật sự đi ra ngoài, hắn không thể ngã xuống.
Cũng may Tiểu Hắc Cẩu ra sức, rốt cục tìm được ba người trong thôn, cũng thành công dẫn bọn họ tới.
Bế không phải cách tốt, vì đường đi ra ngoài vẫn còn xa, trên đường lại khó đi, trời đã tối.
Điều quan trọng nhất là chân của Trần Hi đã bị gãy và việc ôm ấp sẽ gây tổn thương lớn hơn cho chân nàng.
Mọi người nhanh chóng chặt vài cây tre, dùng vỏ cây làm dây, làm một cái cáng, đặt Trần Hi nằm lên, khiêng nàng ra ngoài.
Tuy rằng chậm trễ chút thời gian, nhưng an toàn hơn.