Trong lòng cũng khó nén kích động.
Nàng đã không gặp hắn gần hai năm rồi.
"Qua hai ngày nữa." Thập Bát Nương giật dây nói: "Ngươi cũng theo chúng ta cùng nhau trở về thôn đi, Lục ca nhi khẳng định rất nhanh sẽ trở lại!"
Trần Ký hiện tại căn bản không cần Trần Hi trấn thủ, nàng về thôn vài ngày cũng không sao.
Trần Hi vốn cũng muốn về thôn ăn mừng cho Thập Bát Nương và Lâm Lang, liền gật đầu đáp: "Ừ, còn muốn chúc mừng hai người nữa."
Thập Bát Nương nhìn nàng một hồi, nở nụ cười, không vạch trần tâm tư của nàng.
Đợi đến ngày trở về thôn, lúc đi qua Lục gia, Trần Hi đột nhiên phát hiện ra cửa lớn Lục gia đã được sơn lại một lần nữa, khóa cũng được tra dầu mới, nhìn như mới.
Ngay cả cánh cửa cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Nàng vô thức hỏi: "Lục Thời Nghiễn về rồi à?"
Mọi người tụ tập ở cửa thôn náo nhiệt chúc mừng Lâm Lang trở về trong sự vinh quang. Nghe vậy, ai nấy đều mỉm cười nói: "Không có, chỉ là mọi người rảnh rỗi, dọn dẹp cho Lục ca nhi một chút, để khi trở về hắn sẽ thấy vui hơn."
Trần Hi: "... Ồ."
Giải Nguyên nhất định phải bái phỏng lão sư và đồng môn, hắn lại đọc sách ở học viện Dương Phủ ở Phủ thành, khẳng định có nhiều mối quan hệ cần giải quyết, trở về trễ vài ngày cũng là điều bình thường.
Trần Hi liền mang tâm trạng háo hức, ở lại quê nhà đợi Lục Thời Nghiễn trở về.
Nàng cũng không muốn làm cái gì, chỉ là muốn giáp mặt chúc mừng hắn.
Hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của nội dung cốt truyện, sống cuộc đời của riêng mình, Trần Hi cảm thấy vui mừng và mãn nguyện thay hắn - - Lục Thời Nghiễn có thể làm được, chứng tỏ nàng cũng sẽ không bị nội dung cốt truyện trói buộc nữa, cũng có thể sống cuộc sống của chính nàng.
Trung cử tế tổ là đại sự, ban đầu nghĩ rằng Lục Thời Nghiễn sẽ về trong vài ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-433.html.]
Nhưng nàng đợi một ngày, hai ngày, ba ngày, năm ngày, bảy ngày...
Cho đến khi Huyện thái gia đều đã tới nhưng cũng không đợi được Lục Thời Nghiễn về thôn.
Huyện thái gia đến thôn, tứ phương tám xã đều chấn động.
Vốn dĩ nếu chỉ có Lâm Lăng trúng cử, quan huyện chưa chắc đã đến, vì mỗi khóa huyện đều có không ít cử nhân. Nhưng năm nay thôn Bình Sơn có một giải nguyên, điều này khác hẳn.
Mà Lâm Lang lại giao hảo với Giải Nguyên Lang Lục Thời Nghiễn, hai người vừa là đồng hương vừa là bạn tốt chí giao, sau này trên quan trường chắc chắn sẽ hỗ trợ lẫn nhau, đây là đồng đội tự nhiên, Huyện thái gia đợi hai ngày cũng không đợi được Lục Thời Nghiễn về thôn, suy nghĩ một chút, liền tới thăm Lâm Lang trước - - cử tử trẻ tuổi nhất huyện, cũng đáng giá để ông ta đích thân đến khích lệ.
Huyện thái gia đến rồi lại đi, nhưng Lục Thời Nghiễn vẫn chưa về.
"Đông gia." Lại qua ba ngày, Minh Nguyệt chần chờ nói: "Lục ca nhi có phải không định trở về hay không?"
Giống như năm ngoái khi thi đỗ tú tài, hắn cũng không về lễ tổ tiên.
Thậm chí hai cái Tết cũng không về.
Hơn nữa, Lục Thời Nghiễn cũng không có người thân, trở về cũng lẻ loi một mình, nhìn ý tứ, có vẻ như muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Trần Hi vẫn mang hy vọng Lục Thời Nghiễn sẽ sớm trở về, nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, một lúc sau mới nói: "Chuyện này ta cũng không rõ."
Cho đến khi Lâm Lang tế tổ xong, Lục Thời Nghiễn cũng không trở về.
Trần Hi chưa từ bỏ ý định, tiếp tục ở nhà chờ.
Nàng không tin Lục Thời Nghiễn sẽ không trở về.
Nhưng không ngờ, nàng còn chưa đợi được Lục Thời Nghiễn về, đã đợi được người mai mối đến cầu hôn.
Trần Hi quen biết bà mối, là một bà cô của nhà họ Thịnh, điều kiện nhà chồng không tốt lắm, nhưng nhờ danh tiếng của nhà họ Thịnh mà sống sung túc ở huyện Duy.
Người mà bà ta nhắc tới không phải ai khác, lại là Ngũ công tử của tam phòng Triệu gia, Triệu Tử Lộ.
Mẹ Trần lôi kéo tay của nàng, lén nói với nàng: "Xuất thân thế gia, là đích xuất, phẩm mạo đều tốt, còn chuyện sau khi kết hôn có nạp thiếp hay không thì không biết, nhưng những cái này đã rất tốt rồi!"