Ngay từ cái nhìn đầu tiên Trần Hi đã vô cùng thích, yêu thích không rời tay.
Chờ một chút...
Ý Lục Thời Nghiễn vừa rồi là, vì chiếc vòng tay này mà hắn mới về muộn như vậy.
"Đó là lý do tại sao chàng về nhà muộn thế này à?" Nàng hỏi.
Lục Thời Nghiễn: "Ừ."
Trần Hi: "Tặng cho ta?"
Lục Thời Nghiễn: "Ừ."
Trần Hi: "..."
Đi mua vòng cũng không mất nhiều thời gian như vậy, ồ phải rồi, chiếc vòng này đắt, hắn phải đi kiếm tiền sao?
Nghĩ tới đây, Trần Hi đột nhiên có chút đau lòng.
Mới vừa xuống trường thi, liền đi liều mạng kiếm tiền, vậy phải vất vả bao nhiêu?
Hơn nữa cho dù không tặng đồ cho nàng thì nàng cũng sẽ không để ý.
Chẳng trách nhìn sắc mặt hắn kém vậy.
"Chàng cũng không sợ mệt c.h.ế.t sao." Nàng cau mày, rất đau lòng.
"Không mệt." Lục Thời Nghiễn nói: "Chỉ là tốn chút thời gian."
Trần Hi mới không tin, nhưng lúc nhìn về phía vòng tay lại càng quý trọng.
Nhìn kỹ một lúc, nàng phát hiện bên trong vòng có khắc chữ.
Chữ "Hỷ Lạc".
Chữ viết đặc biệt quen mắt, Trần Hi thoáng cái đã nghĩ tới cái đèncua trong lễ Thượng Nguyên hai năm trước.
Mắt nàng hơi mở to, quay đầu nhìn Lục Thời Nghiễn: "Vòng tay này, là do chính tay chàng khắc sao?"
Lục Thời Nghiễn khẽ nhíu mày: "Có phải chỗ nào khắc không tốt không?"
Không ngờ dễ dàng bị nàng nhìn ra như vậy.
Trần Hi cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Chàng..." Thật lâu sau, giọng nàng khàn khàn nói: "Không phải là sau khi thi xong, chàng mới đi học nghệ đấy chứ?"
Lục Thời Nghiễn trầm mặc một lát: "Thời gian gấp, học nghệ không tinh, sau này ta sẽ khắc cho nàng cái khác tốt hơn."
Khắc vòng ngọc là kỹ nghệ phức tạp nhất.
"Không cần." Hốc mắt Trần Hi cay xè, trong lòng lại càng chua xót, lại không kìm nổi niềm vui, nàng nghẹn ngào: "Cái này rất tốt, ta rất thích."
Trong lòng Lục Thời Nghiễn yên lặng quyết định, sau này sẽ khắc cho nàng cái khác tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-442.html.]
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Nàng thích là tốt rồi."
"Thích." Trần Hi đỏ mắt lặp lại: "Rất thích."
Lục Thời Nghiễn vui mừng, nhưng cũng có chút tư tâm, không kìm được mà hỏi: "Vậy ta thì sao, nàng có thích ta không?"
Trần Hi không đề phòng, thuận miệng nói: "Thích."
Mắt Lục Thời Nghiễn sáng lên, khóe miệng nhếch lên.
Một hồi lâu sau Trần Hi mới biết mình vừa bị lừa, nàng quay đầu nhìn về phía Lục Thời Nghiễn, vốn còn đang muốn chỉ trích hắn quá đáng thì thấy hắn đang vui vẻ nhìn mình, lời trách móc lại không thể nói ra.
Nhưng nàng vẫn liếc hắn một cái.
Lục Thời Nghiễn nghiêm túc hỏi nàng lần nữa: "Trần Hi, nàng thích ta không?"
Trần Hi: "Ừ."
Lục Thời Nghiễn vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo, không nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm Trần Hi rồi cười.
Trần Hi ngượng ngùng một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng cười."
Biểu cảm bất đắc dĩ, nhưng giọng nói đầy yêu thương.
Lục Thời Nghiễn lại nhìn nàng cười thêm một lúc, cuối cùng, Trần Hi cũng cười theo.
Không biết có phải vì tâm trạng vui vẻ hay không, mà Trần Hi thấy bầu trời hôm nay đẹp hơn hẳn thường ngày.
Ngay cả những dãy núi phía sau cũng trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Toàn thân nàng cảm thấy nhẹ nhõm, lòng tràn ngập hy vọng chưa từng có về tương lai.
Nàng đang đắm chìm trong tình yêu bất thình lình, chợt nghe thấy Lục Thời Nghiễn trực tiếp cho nàng một tiếng sét đánh giữa trời quang.
"Vậy, tháng sau chúng ta thành hôn nhé."
Trần Hi cho rằng mình nghe lầm, nhìn hắn chằm chằm, hơi nhíu mày.
Cái gì?
Khi nào thì kết hôn?
Tháng sau?
Hôm nay đã hơn hai mươi rồi, tháng sau cũng không còn mấy ngày nữa, kết hôn chớp nhoáng cũng không nhanh như vậy chứ!
Nhưng Lục Thời Nghiễn lại nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt kiên định dị thường.
Trần Hi do dự một lát: "Chàng vừa nói gì?"
Lục Thời Nghiễn: "Ta nói, tháng sau chúng ta sẽ thành hôn."
Trần Hi thốt ra: "Cũng quá nhanh, không kịp chuẩn bị."
Lục Thời Nghiễn trầm mặc một lát: "Không nhanh."
Hắn đã chuẩn bị hơn hai năm, cuối cùng có thể quang minh chính đại, đầy tự tin đứng trước nàng, xin nàng gả cho hắn.