Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 453
Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:39:10
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Một lúc chưa nghĩ ra." Trần Hi lại ngồi bên cạnh Lục Thời Nghiễn: "Để sau này, ta nghĩ ra rồi nói."
Lục Thời Nghiễn: "Ừ.
Trần Hi: "Nước, còn uống không?"
Lục Thời Nghiễn cầm tay nàng uống thêm một ngụm: "Nàng uống đi, ta không uống nữa."
Vì thế Trần Hi liền uống hết chỗ nước còn lại.
Uống xong, sau đó lại nghĩ đến cái gì, lại cười rộ lên.
Lục Thời Nghiễn cảm thấy hôm nay nàng đặc biệt thích cười: "Nghĩ đến điều gì rồi?"
Trần Hi lập tức nghiêm mặt: "Không có gì."
Nàng nhớ lại lần trước nàng rơi xuống vực, Lục Thời Nghiễn đến cứu nàng, hai người cùng uống chung một ống tre nước.
Lúc ấy nàng đã tự mình bổ não, hai người kia có tính là gián tiếp hôn môi hay không.
Bây giờ lại uống một ly nước, ừm... nhưng mà... họ đã hôn rồi, thậm chí làm những việc thân mật hơn, gián tiếp hay không cũng không còn ý nghĩa nữa.
Nàng không nói, Lục Thời Nghiễn cũng không hỏi, chỉ nhìn nàng một cái, cười cưng chiều, ánh mắt dịu dàng như ngập tràn gió xuân.
Lửa trong bếp lò, phản chiếu khuôn mặt hắn đỏ rực như ngọc.
Đôi mắt cũng đặc biệt sáng.
Điều này làm cho nàng lại nhớ tới ngày ở đáy cốc, tâm trạng của nàng khi nhìn Lục Thời Nghiễn trong ánh bình minh.
Trần Hi đột nhiên có chút động tâm.
Nàng l.i.ế.m liếm môi.
Lục Thời Nghiễn đốt lửa, nhận thấy Trần Hi bên cạnh đột nhiên im lặng, liền nhìn về phía nàng.
Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt đặc biệt kỳ lạ, Lục Thời Nghiễn nhướng mày: "Đang nghĩ gì vậy?"
Trần Hi chớp mắt, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, không nói gì, chỉ lắc đầu.
Bộ dạng này của nàng chọc Lục Thời Nghiễn hông khỏi ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được mà đưa tay, dùng mu bàn tay cọ nhẹ lên má nàng: "Có bị khói xông không? Ra ngoài ngồi chờ đi, sẽ xong ngay thôi."
Trần Hi tiếp tục lắc đầu: "Không bị, không đi."
Dứt lời, nàng lại nói: "Ta muốn dính lấy chàng thôi."
Lục Thời Nghiễn cười rộ lên.
Trần Hi đến gần hắn, còn ngoắc ngoắc tay với hắn.
Lục Thời Nghiễn không biết nàng lại muốn làm gì, nhưng động tác nhỏ này thực sự đáng yêu khiến lòng hắn ngứa ngáy, bèn để mặc nàng, ngoan ngoãn để nàng kéo ngón tay nhỏ của mình đến gần.
"Có chuyện gì vậy?" Hắn tiến lại gần một chút, cười hỏi.
Hơi thở phả lên mặt Trần Hi.
Tầm mắt Trần Hi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, ánh mắt quét qua quét lại, sau đó tiến tới, hôn lên môi hắn.
"Hôn chàng." Nàng hôn một cái rồi lui ra, cười nói.
Lục Thời Nghiễn: "..."
Ánh mắt Lục Thời Nghiễn thay đổi.
Thắt lưng Lục Thời Nghiễn căng cứng.
Hắn nhịn một lát, cuối cùng lại cảm thấy, đã bái đường động phòng rồi, đây còn là nhà của mình, chỉ có hắn và Trần Hi, tại sao phải nhịn?
Thế là, hắn trực tiếp đuổi theo, hôn lên đôi môi đang mỉm cười của nàng.
Hai người vừa mới ăn bánh hoa quế, răng môi dây dưa, hương vị ngọt ngào cũng càng nồng đậm…
Trần Hi chỉ muốn hôn hắn, hoàn thành một chút kích động nhất thời, không định làm gì.
Nhưng Lục Thời Nghiễn hôn tới, nàng cũng không trốn, càng không đẩy hắn ra.
Điều này khiến Lục Thời Nghiễn nghĩ rằng nàng thích.
Vì thế, bữa sáng của Trần Hi lại bị hoãn lại một chút.
Thật vất vả đợi được đến lúc canh gà và mì lá nấu xong, thời gian cũng đã gần trưa.
Thời tiết đẹp, gió cũng nhẹ nhàng, bữa ăn này được dùng trên chiếc bàn nhỏ dưới hiên.
Cho dù mì và canh gà đã đặt lên bàn, mặt Trần Hi vẫn đỏ bừng, hơi thở chưa bình thường trở lại.
"Có chút nóng." Lục Thời Nghiễn đặt bát canh gà và mì trước mặt nàng: "Đợi một lát rồi ăn."
Hiện giờ Trần Hi không dám ngẩng đầu nhìn Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn rốt cuộc làm sao vậy, chỉ là hôn một cái thôi, sao lại...
Nàng nhắm mắt lại, quyết định không nghĩ nữa.
"Được." Một lát sau, nàng nói.
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng một cái, lại vào nhà lấy ấm trà và chén trà ra: "Có muốn uống nước trước không?"
Trần Hi ừ một tiếng, nhận lấy ly nước hắn đưa, uống một hơi cạn sạch.
Lục Thời Nghiễn lại rót cho nàng một ly: ""Đợi một lát rồi uống, uống nhiều nước sẽ không ăn được cơm."
Chương 454
Trần Hi thầm nghĩ, đến bây giờ mình còn chưa ăn cơm rốt cuộc là trách ai cơ chứ!
Nhưng lời này nàng chỉ dám nói thầm trong lòng, không biết xấu hổ nói ra miệng, bởi vì vừa rồi là nàng trêu chọc Lục Thời Nghiễn trước.
"Chén này có thể uống rồi." Lục Thời Nghiễn đặt bát canh gà đã múc sẵn trước mặt Trần Hi: "Nếm thử xem mùi vị thế nào, có thích không?"
Trần Hi ồ một tiếng, cầm lấy thìa, múc một ngụm.
Rất ngon.
Không dầu mỡ chút nào, rất tự nhiên nguyên chất.
"Ngon quá!" Đói bụng lâu như vậy, cuối cùng cũng được ăn, mặt Trần Hi lập tức nở nụ cười, nhìn Lục Thời Nghiễn khen: "Ngon quá! Chàng thật giỏi!"
Lục Thời Nghiễn được khen có chút đắc ý: "Nàng thích là tốt rồi, uống từ từ, đừng nghẹn."
Trần Hi bưng bát lên, uống một hơi cạn sạch bát canh gà.
Lục Thời Nghiễn vừa dứt lời: "..."
Trần Hi: "Thật sự rất ngon!"
Lục Thời Nghiễn đành phải nói: "Nàng chậm một chút, sặc nước bây giờ."
Trần Hi: "Mì có thể ăn rồi, ta muốn thử mì mỏng như cánh ve này, nhìn đã thấy rất ngon."
Mì được cán vừa mỏng vừa dai, sau khi nấu chín, thành bán trong suốt, nhìn rất hấp dẫn.
Lục Thời Nghiễn sờ sờ bát, gật đầu: "Được rồi."
Trần Hi liền bắt đầu ăn mì.
Mì mềm mượt, dai và thơm.
Trần Hi ăn vài đũa, mới rảnh tay giơ ngón tay cái về phía Lục Thời Nghiễn: "Ngon quá!"
Thấy nàng thật sự thích, không phải để chiều lòng mình, Lục Thời Nghiễn mới yên tâm - đây là món hắn giỏi nhất.
Trần Hi ăn hai bát mì gà, lại uống một bát canh gà, lúc này mới dừng đũa: "Không được, ta ăn không nổi nữa."
Lục Thời Nghiễn nghe vậy cũng để đũa xuống, cau mày nói: "Ăn không nổi thì đừng ăn nhiều vậy, no rồi phải không?"
Trần Hi gật đầu: "Có một chút."
Lục Thời Nghiễn vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ: "Ăn no rồi thì đừng ăn nữa."
Hắn không ngăn cản là vì nghĩ nàng quá đói, không ngờ, nàng lại ăn đến no căng.
"Ngon mà." Trần Hi nói: "Ngon thì muốn ăn nhiều chút."
Lục Thời Nghiễn: "Ăn ngon cũng không thể ăn no quá, nàng muốn ăn ta lúc nào cũng có thể làm cho nàng ăn cả, nhưng nếu nàng ăn no quá, không khó chịu sao?"
Sắc mặt Trần Hi lập tức thay đổi: "Thật đúng như ngươi nói, khó chịu... bụng ta đau quá..."
Lục Thời Nghiễn vội vàng đỡ nàng: "Ta đỡ nàng, đứng lên đi dạo chậm rãi một chút." Trần Hi ôm cánh tay Lục Thời Nghiễn, được hắn đỡ dậy.
"Ta có chút muốn nôn." Vừa đi từ hành lang ra sân, Trần Hi liền nói: "No quá khó chịu."
Lục Thời Nghiễn: "Thật sự muốn nôn sao? Ta đi lấy cho nàng…"
"Không có không có." Trần Hi nói: "Ta chỉ nói quá lên thôi."
Lục Thời Nghiễn quả thực không biết phải nói gì với nàng, một lát sau: "Đi được không? Hay là vào nhà nằm?"
Ăn no lập tức lại nằm thì sẽ thành cái dạng gì, Trần Hi lúc này tức khắc từ chối: "Đi một chút đi, uống nhiều canh, đều là nước, lập tức sẽ hết no thôi."
Lục Thời Nghiễn khe khẽ thở dài, đỡ nàng chậm rãi tản bộ trong sân tiêu thực.
Mới vừa đi một vòng, Thập Bát Nương đứng ở ngoiaf cửa hướng bên trong hô một tiếng: "Trần Hi, ở nhà không?"
Trần Hi vẻ mặt kinh hỉ: "Có đó, mau vào đi."
Thập Bát Nương liền xách giỏ đi vào.
Nhìn thấy Lục Thời Nghiễn đang đỡ Trần Hi, sắc mặt Trần Hi không tốt lắm, nàng ấy vội hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Không phải ngày hôm sau tân hôn đã bị bệnh chứ?
Không đúng.
Trần Hi vội ra hiệu cho nàng ấy: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là ăn no quá thôi, tản bộ tiêu thực."
Thập Bát Nương: "...?"
Cô nhìn bàn ăn đã ăn được một nửa dưới hành lang, lại nhìn Trần Hi: "Ngươi ăn cơm lúc nào vậy?:
Sớm thì không còn sớm, trưa thì không phải trưa.
Trước khi Lục Thời Nghiễn mở miệng, Trần Hi cướp lời: "Là bữa phụ buổi sáng, ăn sáng ít quá, lại đói, Lục Thời Nghiễn liền nấu cho ta bát mì gà, mì ngon quá, không kiềm chế được mà ăn nhiều."
Thập Bát Nương cũng không nghi ngờ gì, nàng ấy chỉ tò mò: "Cái gì mà ngon đến mức làm ngươi ăn quá nhiều vậy?"
Chương 455
Trần Hi mấy năm trước đã không còn là người dân bình thường nữa, ăn qua bao nhiêu món ngon, làm sao lại bị món gì làm cho ăn quá nhiều như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-453.html.]
"Mì do Lục Thời Nghiễn tự tay cán." Trần Hi cười ngại ngùng: "Lần đầu tiên ăn, không kiềm chế được."
Thập Bát Nương: "..."
Sao nàng ấy lại cảm thấy mình vừa bị rắc thức ăn cho chó.
Nhưng mà…
Nàng ấy nhịn không được nhìn Lục Thời Nghiễn một cái - - Lục ca nhi còn có thể cán mì sợi? Còn có thể làm ngon đến mức Trần Hi ăn quá nhiều? Thật giỏi!
"Ngươi ngồi đi." Trần Hi gọi nàng ấy: "Không cần khách khí, dưới hành lang có ghế, ta bây giờ còn ngồi không nổi, phải đi thêm vài vòng, không thể tiếp đãi ngươi được, chờ ta một chút."
Thập Bát Nương cũng không phải người không hiểu khoảng thời gian tân hôn của người ta, nàng ấy làm sao có thể quấy rầy.
Hơn nữa hai người này một mực rải thức ăn cho chó cho nàng ấy, nàng ấy cũng không có sức chịu đựng tốt như vậy.
"Không cần đâu." Nàng ấy nói: Ta chỉ mang cho ngươi ít dưa chua, mùa thu vừa qua do chính tay Lâm bá mẫu ướp, có dưa muối, cà rốt cay và cải thảo cay, toàn là món ngươi thích ăn, hôm nay vừa mở hũ, ta nghĩ mang đến cho ngươi chút, ăn cùng cơm cho dễ tiêu hóa."
Trần Hi gật đầu: "Thật tốt quá."
Sau đó ra hiệu cho Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn liền tiến lên nhận cái giỏ trong tay Thập Bát Nương.
Nhìn Trần Hi sai khiến một cách tự nhiên, còn có Lục Thời Nghiễn ngầm hiểu lại nhu thuận phối hợp, khóe mắt Thập Bát Nương giật giật, hai người này thật đúng là, chậc.
Vừa rùng mình xong, nàng ấy lại thấy Lục Thời Nghiễn xách giỏ vào nhà, rồi tự nhiên đỡ Trần Hi đi dạo tiêu hóa thức ăn.
Động tác đó gọi là nước chảy mây trôi, tự nhiên hài hòa.
Thập Bát Nương ban đầu cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, chờ nàng ấy nhận thấy được chỗ không thích hợp thì hai người này đã đỡ nhau đi dạo hai vòng ở trong sân ở trước mặt nàng ấy rồi.
Trần Hi, người phụ nữ khẩu thị tâm phi này!
Lúc trước không phải còn thề son sắt, nói với nàng ấy cái gì mà nàng đối với Lục Thời Nghiễn chính là bạn bè, đồng hương, một chút tình cảm nam nữ cũng không có sao?
Đúng là nhìn nàng ấy ngây thơ, tin tưởng, để nàng lừa dối!
Thật quá đáng!
Bộ dáng ăn ý của hai người này, Thập Bát Nương ngốc mới tin.
Nhưng nàng ấy cũng không tiện nói cái gì, hơn nữa hai người kia không coi ai ra gì mà tương tác thân mật, để cho Thập Bát Nương chỉ cảm thấy tòa viện Lục gia này, thật sự chướng mắt.
Ở lại thêm nữa, nàng ấy cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
"Đồ đạc đã đưa đến rồi, ta về trước đây." Nàng ấy nói với Trần Hi: "Buổi chiều ta phải về coi tiệm rồi, các ngươi... chắc cũng bận, ta không làm phiền nữa, mấy ngày nữa các ngươi cũng phải vào thành mà, đến lúc đó gặp lại."
Phải chuẩn bị lên đường vào kinh, trong nhà bên này cũng cần thu dọn một chút, hai người sẽ vào thành, ở trong ngôi nhà nàng đã mua - thị trấn tiện cho việc chuẩn bị một số thứ cần thiết.
"Được." Trần Hi vẫy tay: "Hai ngày nữa ta sẽ đến Thập Bát Vị tìm ngươi."
Thập Bát Nương liên tục xua tay: "Biết rồi, ta đi đây, không quấy rầy nữa."
Vừa dứt lời, người đã ra khỏi cửa viện Lục gia, giống như không thể chờ đợi được nữa.
Trần Hi nhìn Lục Thời Nghiễn: "Thập Bát Nương bề bộn nhiều việc vậy sao, sao đi vội vậy."
Lục Thời Nghiễn nhận ra cảm xúc của Thập Bát Nương, nhưng hắn không nói gì: "Chẳng phải nàng ấy nói chiều phải vào thành, chắc vội về chuẩn bị đồ đạc."
Trần Hi nghĩ cũng đúng.
Đầu tiên là Lâm Lang đỗ đạt, sau đó là lễ tế tổ, rồi nàng và Lục Thời Nghiễn thành hôn, Thập Bát Nương hầu như đều ở trong thôn, Thập Bát Vị cũng đã đóng cửa khá lâu rồi.
Lâu như vậy không khai trương, nếu ngày mai khai trương lại, hôm nay chắc chắn có rất nhiều việc phải làm.
"Khó khăn cho nàng ấy." Trần Hi nói: "Chúng ta thành thân, nàng ấy thật sự bận rộn không ít."
Chương 456
"Ừm." Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Đúng vậy, tình cảm hai người thật tốt."
Trần Hi cũng gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Chờ đến khi hai người bọn họ thành thân, chúng ta phải chuẩn bị một món quà hậu hĩnh!"
Lục Thời Nghiễn đương nhiên đồng ý, vốn dĩ hắn cũng định như vậy.
Hắn và Trần Hi... Lâm Lang cũng hỗ trợ không ít.
Đương nhiên, việc này tạm thời hắn còn chưa định nói với Trần Hi.
"Được." Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Đến lúc đó chúng ta cùng chuẩn bị quF cho hai người bọn họ."
"Được rồi." Trần Hi đi thêm hai vòng quanh sân, dừng lại nói với Lục Thời Nghiễn: "Chúng ta đi viếng tổ tiên thôi, ta không sao rồi."
Nàng kiên quyết, Lục Thời Nghiễn cũng không nói thêm gì, dù nàng có đi hay không cũng chẳng vấn đề, chỉ là để nàng nghỉ ngơi thôi.
"Ừm, ta đi chuẩn bị, nàng ngồi chờ một chút."
Không lâu sau, Lục Thời Nghiễn đã chuẩn bị xong đồ viếng mộ, xách giỏ ra: "Đi thôi."
Dứt lời, hắn đưa tay ra trước mặt Trần Hi.
Trần Hi do dự một chút, vẫn giơ tay, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, mượn sức của hắn để đứng dậy.
Sau khi đứng lên, Lục Thời Nghiễn cũng không buông tay, vẫn dắt nàng ra cửa.
Đến cửa, Trần Hi nhìn về phía thôn nói với Lục Thời Nghiễn: "Đừng dắt nữa, để người ta nhìn thấy."
Lục Thời Nghiễn buông tay ra, nhưng sau khi khóa cửa lại, hắn lại tự nhiên nắm tay Trần Hi.
"Không sợ." Hắn nghiêm trang nói:" Chúng ta đã thành thân từ hôm qua rồi."
Nắm tay thì có sao đâu?
Phần mộ tổ tiên Lục gia ở trên núi, sau giờ ngọ, cũng không đi vào trong thôn, ra khỏi cửa thôn quẹo về phía sau trực tiếp lên núi, cũng không có nhiều người, Trần Hi liền không khăng khăng nữa.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, vừa lên núi không xa, lại gặp ngay Thập Bát Nương và Lâm Lang đang hái hoa quế.
Trần Hi: "..." Không phải đang bận thu dọn đồ đạc sao?"
Thập Bát Nương: "?" n ái như vậy.... chuyện nàng lừa nàng ấy, nàng ấy quyết định vài ngày nữa sẽ tính sổ với Trần Hi cho đàng hoàng!
Nhưng trước khi Thập Bát Nương kịp tính sổ với Trần Hi, Thập Bát Nương đã nghe được một bí mật động trời từ Lâm Lang làm nàng ấy kinh ngạc.
Nói là bí mật, nhưng nói chính xác thì cũng không phải bí mật gì lớn.
Chính là hai năm trước, khi Lục Thời Nghiễn quyết định đi học viện Dương Phủ đọc sách, hắn đã cố ý đi tìm Lâm Lang,
Vốn hắn ta cho rằng, Lục Thời Nghiễn là sợ bản thân thi không qua, liền khuyên giải hắn, thiên tư và học thức của hắn đã đủ để đối phó với kỳ thi viện, không cần lo lắng, cho dù Chu Hiểu Niên đạt được công danh tú tài hơn hắn, còn dự định cầu hôn Trần gia, nhưng Trần Hi cũng không gật đầu, vả lại, vì lý do bất khả kháng mới không thể tham gia kỳ thi viện năm đó, không phải do thiếu năng lực, cho nên Lâm Lang khuyên hắn không cần phải lo lắng như thế,
Lúc ấy Lục Thời Nghiễn trả lời hắn ta rằng:
"Ta biết."
Hắn nói hắn biết, Lâm Lang liền sửng sốt.
Nhưng hai người đã là bạn thân nhiều năm, lại là tri kỷ, rất hiểu nhau, từ trong ánh mắt của hắn, Lâm Lang thoáng cái liền hiểu tính toán của hắn.
Hắn quyết định đi học viện Dương Phủ đọc sách cũng không phải chỉ vì kỳ thi viện, mà còn vì kỳ thi hương sắp tới.
Thi Hương ba năm một lần, nếu bỏ lỡ lần này, Lục Thời Nghiễn phải đợi thêm ba năm nữa.
Hắn vội vàng muốn cưới Trần Hi, không đợi được lâu như vậy.
Cho dù hắn có thể chờ, nhưng còn Trần Hi thì sao? Trần Hi đã đến tuổi kết hôn, có bao nhiêu cái ba năm để chờ, huống hồ cha mẹ Trần Hi lại sốt sắng tìm con rể khắp nơi, Lục Thời Nghiễn lo lắng về điều đó.
Lúc ấy tâm tình Lâm Lang cực kỳ phức tạp, nhưng lại rất hiểu cho Lục Thời Nghiễn, đồng thời cũng cảm thấy phấn chấn bởi quyết tâm và sự nhiệt huyết của hắn.
Bởi vì hắn ta vốn dự định chính là tham gia kỳ thi Hương tiếp theo, chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới thi.
Nhưng quyết định của Lục Thời Nghiễn đã cổ vũ hắn ta rất nhiều.
Chương 457
Bạn tốt có thể, hắn đương nhiên cũng có thể.
Bạn tốt muốn cưới Trần Hi.
Hắn ta cũng muốn sớm rước Thập Bát Nương về nhà, Thập Bát Nương và Trần Hi tuổi tác tương đương, cũng chờ không được mấy năm nữa!
Sau đó Lục Thời Nghiễn liền nói với hắn ta, bảo hắn ta giúp đỡ việc theo dõi hôn sự của Trần Hi một chút, nhất là những người có ý đồ với Trần Hi, nhờ hắn ta chú ý giúp đỡ nhiều một chút, nếu có tình huống gì thì đưa tin cho hắn.
Cha Trần và mẹ Trần phần lớn đều tìm người đọc sách cho khuê nữ, Lâm Lang đọc sách ở huyện học, lại giao hữu rộng rãi, làm việc này cũng không khó khăn, đừng nói không khó khăn, chính là khó khăn thì hắn ta cũng sẽ toàn lực giúp đỡ bạn tốt!
Lúc trước Triệu gia và cả Tề gia cầu hôn vào ngày đó, Lục Thời Nghiễn có thể kịp thời chạy về cũng là bởi vì Lâm Lang kịp thời đưa đi tin tức.
Đương nhiên việc này, hắn ta chưa từng nói với ai, Lục Thời Nghiễn đương nhiên cũng chưa từng nói.
Thập Bát Nương cũng là hôm nay mới nghe được Lâm Lang ca ca nói, cho nên nàng ấy mới biết được, giữa hai người cư nhiên còn có chuyện này.
"Chuyện lớn như vậy." Thập Bát Nương nói: "Sao chàng không nói với ta chứ, ta cũng có thể giúp mà!"
Thập Bát Nương cũng không phải trách tội Lâm Lang gạt nàng ấy, nàng ấy chỉ là muốn giúp đỡ chia sẻ một chút, bởi vì nàng ấy cũng cảm thấy Lục Thời Nghiễn và Trần Hi rất xứng đôi - - chủ yếu là trong những người nàng ấy từng gặp, không có ai đặt Trần Hi trong lòng hơn Lục Thời Nghiễn.
Vì Trần Hi, mạng hắn cũng có thể không cần.
Lục gia hiện tại mặc dù nghèo túng, nhưng Lục Thời Nghiễn có thiên phú nổi bật, chỉ cần cho hắn thêm thời gian thì hắn nhất định có thể thành công rực rỡ, Trần Hi tự nhiên cũng sẽ hạnh phúc hơn.
Chỉ là Trần Hi từng nói, nàng không có tình cảm nam nữ với Lục Thời Nghiễn, nàng ấy hiểu rằng tình cảm không thể cưỡng ép, cũng không thể ép buộc, cho nên mới không nhắc lại chuyện này.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Thời Nghiễn ngoại trừ đánh cược tính mạng, Lục Thời Nghiễn còn cố gắng hết sức tăng thêm giá trị bản thân, cố gắng hết sức để Trần Hi thấy rằng cưới hắn thì nàng sẽ hạnh phúc.
Tình cảm này thật sự đáng kinh ngạc.
Sau sự kinh ngạc, nàng ấy càng vui mừng cho bạn thân.
Vốn dĩ nàng ấy đã rất ủng hộ hai người, giờ lại càng ủng hộ hơn.
Lâm Lang tất nhiên cũng vui mừng khi bạn thân cưới được người trong lòng, nhưng trong lòng hắn ta lại có nhiều suy nghĩ hơn.
Ngay từ đầu hắn ta chỉ kinh ngạc vì bạn tốt có can đảm tham gia thi Hương năm nay, lại không nghĩ tới, mục tiêu của bạn tốt cũng không chỉ có như thế, hắn còn phải tham gia thi Hội đầu xuân sang năm.
Hắn ta nghiêm túc suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng quyết định, lần này trước tiên không đi theo bước chân của bạn tốt -- thời gian quá gấp, hắn ta cảm giác mình còn chưa chuẩn bị tốt.
Không phải khiêm tốn, mà là hắn ta tự mình hiểu lấy mình, vào kinh một chuyến có phần không dễ dàng, hắn ta không thể mang theo Thập Bát Nương qua lại bôn ba.
Hơn nữa, hôm nay trúng cử đã làm rạng rỡ tổ tông, cũng đủ vinh quang để cưới Thập Bát Nương vào cửa.
Ngay cả Lục Thời Nghiễn cũng cưới Trần Hi trước kỳ thi hội cơ mà.
Đầu tiên hắn ta còn lo âu mấy ngày, sau đó nghĩ thông suốt, tâm tình liền bình tĩnh lại.
Mười năm đèn sách, không vội vàng trong một sớm một chiều, vững chắc là điều quan trọng nhất.
Thập Bát Nương thổn thức cảm khái trong chốc lát, nhìn Lâm Lang ca ca trong chốc lát, rồi kể lại bí mật mà nàng chưa từng nói với hắn ta.
"Sau khi từ hôn không được mấy ngày, Trần Hi liền ngày ngày trèo tường đi chiếu cố Lục huynh?" Lâm Lang cũng kinh ngạc.
Hai người họ… sao lại thế này!
Thập Bát Nương gật đầu: "Lúc ấy ta cảm thấy Trần Hi là con gái, da mặt mỏng, vả lại đây cũng không phải chuyện gì lớn cho nên ta mới không nói với chàng.: