Lục Thời Nghiễn vốn đã lâu không ở nhà, cả bạn cùng trường và cả những người nhận được thiệp mời phần lớn đều ở trong thành, khi hắn trực tiếp ở trong thành cũng tiện cho hắn gặp bạn bè nói lời tạm biệt.
Cho nên buổi chiều hôm trước, sau khi hai người ăn sủi cảo xong chỉ nghỉ ngơi một chút, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tuy rằng đồ đạc không tính là nhiều, nhưng bởi vì lần này vào kinh, ngày về chưa định, nên thu xếp cũng tốn không ít công sức.
Hai người thu dọn cả buổi chiều, thêm một buổi tối, mới miễn cưỡng thu dọn xong.
Chờ đến khi rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, thật ra Trần Hi đã rất mệt mỏi.
Nàng cảm thấy Lục Thời Nghiễn chắc cũng mệt lắm rồi.
Nhưng sự thật lại một lần nữa chứng minh hiểu biết của nàng đối với Lục Thời Nghiễn ít bao nhiêu.
Nếu không phải ngày hôm sau khi trời chưa sáng đã phải rời giường vào thành thì Trần Hi cảm thấy Lục Thời Nghiễn còn có thể giày vò nàng đến khi nàng không có ý thức mê man mới bằng lòng bỏ qua.
Dù là như thế, ngày hôm sau khi nàng bị Lục Thời Nghiễn đánh thức, cả người Trần Hi vẫn đau nhức rã rời.
Mắt nàng thậm chí không mở nổi.
Thu xếp đồ đạc ư?
Không thể nào.
Nàng thậm chí còn không thể tự mặc quần áo.
Thấy nàng thật sự rất mệt mỏi, Lục Thời Nghiễn chỉ gọi nàng một lần, rồi không nỡ gọi thêm lần nữa.
Đương nhiên không có nghĩa là hôm nay không về nhà mẹ đẻ nữa.
Lục Thời Nghiễn múc nước, lau mặt lau tay cho nàng, sau đó lại thay quần áo hôm qua đã chọn xong cho nàng, quần áo hôm nay hai người muốn mặc – chính là quần áo cố ý tìm thợ may làm trước khi kết hôn, phong cách giống nhau, giống trang phục tình nhân.
Mặc quần áo tử tế, lại đặt nàng nằm xuống giường để nàng ngủ tiếp, hắn thì thu xếp nốt quà tặng còn chưa xếp lên xe cùng một số vật dụng hàng ngày.
Chờ sau khi thu dọn xong xuôi, Lục Thời Nghiễn lúc này mới trở về phòng, ôm lấy Trần Hi đang ngủ say lên xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-463-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Trần Hi ngủ đến bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không tỉnh, chỉ khi được bế lên xe ngựa mới bị lay tỉnh.
Bế một người lên xe ngựa, dù sao cũng khó, Lục Thời Nghiễn không phải là người tập võ, sức lực cũng không phải kinh người, cánh tay hắn hơi rung một chút, khiến Trần Hi đang ngủ say bị lay tỉnh.
Chính xác là Trần Hi bị giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra nhìn thấy gương mặt Lục Thời Nghiễn, trái tim Trần Hi nhất thời lại an ổn trở lại, nàng ôm cổ Lục Thời Nghiễn, vùi vào cổ hắn, rồi lại ngủ.
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Lục Thời Nghiễn dở khóc dở cười, sau đó lại cảm thấy vui vẻ với sự ỷ lại của Trần Hi.
Trong xe đã sớm trải đệm chăn thật dày, ngay cả gối đầu cũng sắp xếp chỉnh tề.
Sau khi ôm người lên xe, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, Lục Thời Nghiễn lại điều chỉnh tư thế thoải mái cho nàng, sau đó mới xuống xe, đi thu dọn đồ đạc còn sót lại trên giường.
Mọi thứ xong xuôi, lúc này Lục Thời Nghiễn mới khóa cửa.
"Đi thôi." Hắn nói với người đánh xe.
Kỹ thuật lái xe của phu xe thành thạo, trong xe lại trải chăn dày, ngoài ra còn có tấm đệm thịt Lục Thời Nghiễn luôn luôn quan sát tình huống của nàng. Vì vậy dọc đường đi, Trần Hi ngủ ngon lành miễn bàn, chỉ một giấc mơ đã tới thị trấn.
Lúc đến thị trấn, trời đã sáng, các cửa hàng quầy hàng đều đã bắt đầu một ngày buôn bán, náo nhiệt tấp nập, Trần Hi bị tiếng ồn này đánh thức.
Mở mắt ra trước tiên thấy ánh sáng ——trời đã sáng.
Sau đó, là Lục Thời Nghiễn.
"Tỉnh rồi?" Lục Thời Nghiễn đặt cuốn sách trong tay xuống, hỏi nàng.
Trần Hi gật đầu, sau đó cầm chăn ngáp một cái: "Vào thành rồi sao?"
Lục Thời Nghiễn: "Ừ, có phải bị đánh thức không?"
Hắn lấy nước còn ấm từ trong túi nước ra đưa cho Trần Hi.
"Không hẳn." Trần Hi động đậy, muốn lấy nước từ tay Lục Thời Nghiễn, vừa cử động mặt đã thoáng chút xấu hổ, ngừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Chỉ là nên tỉnh dậy rồi."