Lần này Lục Thời Nghiễn do dự một hồi lâu, dưới sự thúc giục liên tục của Trần Hi, mới tăng thêm sức: "Chỉ có thể cao như vậy, không thể cao hơn nữa."
Cao hơn nữa sẽ rất nguy hiểm.
Trần Hi thầm nghĩ thế này đã là gì đâu, đến cả những trò chơi cao tận trời nàng còn không sợ. Nhưng Lục Thời Nghiễn đã nói chỉ có thể cao đến mức này, nàng cũng đành chấp nhận.
Dù vậy, trò chơi này cũng khá thú vị, bình thường Minh Nguyệt đẩy nàng rất cẩn thận, có lẽ do sức không đủ mạnh, không giống Lục Thời Nghiễn, một cái đẩy liền bay cao như vậy...
Rõ ràng là thân thể mạnh mẽ, lại giả vờ yếu ớt, động một chút là khụ khụ khụ để hấp dẫn sự chú ý của nàng, cũng không có ai lại có thể làm ra loại chuyện này.
Dưới gió thơm mùi hoa quế, hương lạnh lùng phả vào mặt nàng.
"Nàng thích cái xích đu mới do ta làm hơn hay cái cũ hơn?"
Đang đắm chìm trong niềm vui, Trần Hi nghe thấy Lục Thời Nghiễn đẩy xích đu hỏi một câu.
Trần Hi: "Cái gì?"
Lục Thời Nghiễn: "Ta hỏi, hai cái xích đu này thì nàng thích cái xích đu nào hơn?"
Khóe miệng Trần Hi nhếch lên.
Ván xích đu cũ đã bị hắn chẻ thành củi, sao lại còn để tâm chuyện này? Tính khí thật nhỏ nhen.
Hơn nữa chuyện đã bao nhiêu năm rồi, sao hắn còn nhớ?
Tính khí nhỏ nhen, lại thù dai?
Sao trước đây nàng không nhận ra nhỉ?
"Thích cái nào hơn?" Lục Thời Nghiễn chờ một lúc không thấy nàng trả lời, lông mày hơi động, lại hỏi lần nữa.
Trần Hi vốn định để hắn lo lắng thêm chút nữa, nhưng nghĩ đến tính cách nhỏ nhen và thù dai của hắn, cuối cùng vẫn thỏa mãn: "Cái bây giờ tốt hơn, có thể đẩy cao hơn, cũng ổn định hơn."
- chủ yếu những gì nàng nói cũng là sự thật.
Lục Thời Nghiễn quả thật rất hài lòng, đuôi mày khóe mắt cũng không tự giác mang theo ý cười.
Nhưng hắn không thể hạnh phúc lâu.
Bởi vì có người đang gõ cửa.
Âm thanh gõ cửa vang dội, còn kèm theo tiếng gọi ngoài sân:
"Trần lão bản có ở nhà không?"
"Trần lão bản có nhà không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-474-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
"Trần lão bản - -"
Ngôi nhà mới của Trần gia không lớn, dù không có ai giữ cửa, nếu bên ngoài có người gọi, người bên trong cũng có thể nghe thấy.
Trần Hi đang vui vẻ đu xích đu, nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi, nụ cười trên mặt nàng khựng lại, nhìn về phía cổng sân.
Lục Thời Nghiễn cũng nghe thấy, hai người gần như quay đầu cùng một lúc.
"Có phải có người đang gõ cửa?" Trần Hi hỏi.
Lục Thời Nghiễn giảm lực đẩy: "Đúng vậy."
Trần Hi dở khóc dở cười: "Vậy đừng tiếp tục đẩy nữa, có người đến tìm..."
Lục Thời Nghiễn trừng mắt nhìn: "À."
Sợ nàng bị thương, Lục Thời Nghiễn không dừng xích đu ngay mà giảm dần tốc độ, để nàng từ từ dừng lại.
Chờ xích đu dừng hẳn, lúc này Lục Thời Nghiễn mới cầm lấy dây xích đu ra hiệu cho Trần Hi: "Được rồi."
Trần Hi đứng dậy đi ra ngoài - - có đôi khi Lục Thời Nghiễn cẩn thận đến mức ngay cả nàng cũng thấy kinh ngạc.
"Ta cùng đi với nàng." Lục Thời Nghiễn bước nhanh theo sau.
Khi hai người đến cửa, nghe thấy người bên ngoài đang nói chuyện:
"Chắc không phải không có nhà chứ?"
"Không phải Minh Nguyệt nói hôm nay là ở nhà sao?"
"Muốn gõ cửa nữa không?"
Giọng nói này nghe có chút quen tai, nhưng bởi vì trong khoảng thời gian này Trần Hi thật sự quá bận rộn nhiều việc cho nên nhất thời nàng không nhớ tới là ai.
Không đợi nàng mở miệng, Lục Thời Nghiễn hỏi trước: "Bên ngoài là ai?"
Dứt lời, hắn tiến lên trước một bước, chặn trước Trần Hi.
Người bên ngoài nghe được bên trong đáp lại, lập tức đáp: "Ta là Triệu Tử Kỳ, là Lục huynh sao?"
Lục Thời Nghiễn đang chuẩn bị mở cửa, nghe thấy ba chữ "Triệu Tử Kỳ", sắc mặt lập tức thay đổi.
Mi tâm hắn nhíu lại, đáy mắt cũng lộ ra vài phần không vui.
Triệu gia không có một người nào tốt!
So với Tề gia, Triệu gia còn đáng giận hơn!
"Sao vậy?" Thấy vẻ mặt hắn không ổn, Trần Hi tiến lên hỏi.