Nàng không phải kẻ ngốc, làm sao không nhận ra, Triệu Tử Kỳ và nhà họ Triệu coi trọng chuyện này như vậy, chủ yếu vẫn là kiêng dè Lục Thời Nghiễn.
Nếu không phải nàng gả cho Lục Thời Nghiễn, Triệu gia sợ cũng sẽ không làm gì Triệu Tử Lộ, lại càng không có chuyện đến tận cửa tạ tội như vậy - - dẫu sao một nhà có nữ trăm nhà cầu, vốn dĩ là lẽ thường tình, hơn nữa nhà họ Triệu đối với Trần Hi khi đó cũng thực sự là một mối hôn nhân tốt, ai nhìn vào cũng thấy là một cuộc hôn nhân tốt.
Hết lần này tới lần khác, Lục Thời Nghiễn kịp thời chạy về, lúc này mới có cục diện hoàn toàn khác.
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng, nhẹ nhàng nháy mắt, ý bảo nàng rằng, chuyện này, nàng quyết định.
Có muốn nhận lời xin lỗi hay không, có muốn bỏ qua chuyện này hay không, nàng làm thế nào cũng được.
Trần Hi do dự một lát, nguyên nhân chính của chuyện này tuy là Lục Thời Nghiễn, nhưng hắn bây giờ có công danh, lại sắp vào kinh tham gia kỳ thi xuân, cũng không cần làm lớn chuyện.
Dù sao đối với nàng mà nói, cũng không gây ra tổn thất gì thực chất.
Hơn nữa, thái độ của Triệu gia cũng thực sự thành tâm, để Triệu Tử Kỳ, người kế thừa tương lai, đích thân đến xin lỗi.
Còn nữa, mấy năm qua, trong lúc hợp tác với Khánh Phương Lâu, Triệu Tử Kỳ quả thật là người thẳng thắn chân thành, là một đối tác đáng tin cậy, Triệu Tử Lộ vốn tâm thuật bất chính nhưng cũng không đến mức bởi vì hắn là một tên bại hoại mà phủ định toàn bộ Triệu Tử Kỳ.
"Triệu đại công tử mau đứng lên đi." Trần Hi suy nghĩ một lát, liền đứng dậy, nói với Triệu Tử Kỳ.
Triệu Tử Kỳ cũng không dám đứng dậy.
Trần Hi nhìn Lục Thời Nghiễn, ý bảo Lục Thời Nghiễn đỡ người dậy, nàng không tiện.
Mặc dù đưa quyền quyết định chuyện này cho Trần Hi, nhưng Lục Thời Nghiễn vẫn không thích Triệu gia, cho dù hắn biết Triệu Tử Kỳ thành tâm thành ý bồi tội, trong lòng hắn cũng không thoải mái.
Hắn là kịp thời trở về, nếu không kịp thời trở về thì sao?
Hậu quả hắn cũng không dám nghĩ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-480-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Nhưng Trần Hi đã lên tiếng, hắn nghiêng đầu ho nhẹ hai tiếng, lúc này mới đứng dậy đi về phía Triệu Tử Kỳ...
Trần Hi vốn vô cùng nhạy cảm với tiếng ho khan của Lục Thời Nghiễn: "...?"
Tại sao lúc này còn muốn giả bộ nhu nhược chứ!
Nhân cách thứ hai sao!
Ở trước mặt người ngoài giữ mặt mũi cho hắn, ấy vậy mà hắn còn diễn nghiện rồi!
Bởi vì không thích, cho dù đã bước tới trước mặt Triệu Tử Kỳ, sắc mặt Lục Thời Nghiễn vẫn nhàn nhạt.
Đương nhiên hắn cũng không làm khó hắn ta nhiều, dù sao chuyện này xét cho cùng cũng không liên quan gì đến Triệu Tử Kỳ, trách thì chỉ trách hắn ta mang họ Triệu, vả lại còn là gia chủ Triệu gia sau này, ngồi vào vị trí này thì phải gánh vác trách nhiệm này.
Nương tử ta từ trước đến nay tính tình lương thiện, Triệu đại công tử thành ý mười phần, liền nhận lời nhận lỗi lần này, Triệu đại công tử đứng lên đi." Lục Thời Nghiễn dùng ngữ khí thản nhiên nói, đưa tay đỡ cánh tay hắn ta.
Chấp nhận lời xin lỗi của Triệu Tử Kỳ, nhưng hắn cũng sẽ không mỉm cười, bởi vì hắn vẫn rất để ý.
Lúc này trong lòng Triệu Tử Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên hắn ta cũng không dám để Lục Thời Nghiễn ra sức đỡ mình - - như vậy trông hắn ta chẳng khác gì không biết điều.
Mượn động tác khẽ đỡ của Lục Thời Nghiễn, Triệu Tử Kỳ liền đứng lên.
Nhưng sau khi đứng dậy, hắn ta cũng vẫn vái chào: "Gia môn bất hạnh, thật sự hổ thẹn, ta vốn không có mặt mũi nào đến, nhưng lại cảm thấy không có lỗi với hai vị."
Hắn ta nói xong lau mồ hôi trên trán, thật sự cảm thấy xấu hổ, hoàn toàn không phải giả vờ.
Điều này cũng làm cho sắc mặt Lục Thời Nghiễn thoáng chuyển biến tốt hơn một chút.
Thoáng nhìn sắc mặt Lục Thời Nghiễn, Triệu Tử Kỳ lúc này mới nắm bắt thời cơ mở lời lần nữa: "Nghe nói hai vị không bao lâu nữa sẽ vào kinh, đặc biệt chuẩn bị một số thứ cần dùng trên đường, đều do trưởng bối trong nhà chuẩn bị, mong hai vị không chê."