Còn chưa đứng vững, hắn liền nhanh chóng nhào tới muốn giải thích...
Phịch.
Cửa phòng ngay trước mặt hắn, đóng chặt lại.
Lục Thời Nghiễn: "..."
Ngay khi hắn đang trầm tư nên giải thích như thế nào để cho Trần Hi mở cửa cho mình…
Chao ôi! Muội phu lại bị đuổi ra rồi! Xem ra lần này muội muội thực sự giận rồi!"
Lục Thời Nghiễn: "..."
Lục Thời Nghiễn thế nào cũng không nghĩ tới ca ca lại ở bên ngoài nghe lén.
Lúc hắn bị Trần Hi đuổi ra khỏi phòng, vừa vặn bị ca ca nhìn thấy tất cả.
Lục Thời Nghiễn trực tiếp đen mặt, những lời xin lỗi quá mức xấu hổ, đến bên miệng hắn nhưng cuối cùng vẫn bị hắn mạnh mẽ nuốt trở về.
Nhưng lại không thể không cầu xin tha thứ - - đang lúc giận thì phải mềm mỏng ngay, nếu không lửa dễ bùng lên.
"Nương tử, ta sai rồi, nàng mau mở cửa đi.."
Những lời quá xấu hổ không thể nói ra, nhưng lời xin lỗi bình thường vẫn có thể nói.
"Ồ, muội phu vậy mà…"
Trước cửa viện, Trần Diệu đang nhìn lén qua khe cửa vừa kêu lên một tiếng kinh ngạc thì bị Minh Nguyệt nhanh chóng bịt miệng.
"Ngô! Ngô ngô!"
Minh Nguyệt nhỏ giọng khuyên hắn ta: "Mau đi thôi, khuya rồi! Đừng phát ra tiếng nữa!"
Trần Diệu thật vất vả mới giãy khỏi tay Minh Nguyệt, nhỏ giọng la hét: "Để ta nhìn thêm một lát nữa nha…"
Hai người tuy rằng đều cố ý đè thấp âm lượng.
Nhưng toà viện không lớn, đêm lại tĩnh mịch, thi thoảng có cơn gió thổi qua cũng không che giấu được tiếng động của họ, tất cả đều lọt vào tai Lục Thời Nghiễn.
"Đi mau đi mau!"
Là Minh Nguyệt nhỏ giọng dặn dò.
"Ta không mà ta không mà…"
Là tiếng bất mãn của Trần Diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-491-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Tiếng nói của hai người theo bước chân dần mất hút trong màn đêm, không quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra cảnh vừa rồi của hai người: "..."
Lục Thời Nghiễn chỉ biết thở dài trong lòng.
Tuy rằng bị xem trò cười nhưng cũng may là cuối cùng hai người họ đã đi rồi.
"Nương tử? Nương tử…"
Lục Thời Nghiễn vừa đập cửa, vừa gọi khẽ: "Vi phu thật sự biết sai rồi, tha thứ cho ta đi, nương tử..."
Trần Hi sau khi đóng cửa cũng chẳng đi xa, nàng chỉ đứng ngay sau cánh cửa.
Ban đầu còn khá tức giận, nhưng nghe thấy động tĩnh của huynh trưởng và Minh Nguyệt, nghĩ đến cảnh vừa rồi bên ngoài, nàng suýt chút nữa đã bật cười.
Cũng may cuối cùng vẫn nhịn xuống không phá vỡ tình thế.
Lúc này lại nghe Lục Thời Nghiễn đáng thương cầu xin, khóe miệng mím chặt không ngừng giương lên.
Nhưng nàng cũng không mở cửa cho Lục Thời Nghiễn.
Lừa nàng lâu như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế.
Nhận lỗi cũng không thành tâm, buổi chiều còn giả vờ, nếu không phải nàng tỉnh táo, suýt nữa lại bị chàng lừa gạt cho qua chuyện rồi.
Trần Hi đứng sau cửa, nghe Lục Thời Nghiễn gọi nàng là nương tử.
Kêu một hồi lâu, thấy gọi "nương tử" không hiệu quả, chàng bắt đầu gọi nàng là "phu nhân".
"Phu nhân? Phu nhân tha cho ta đi, phu nhân?"
Một tiếng phu nhân rơi vào trong lỗ tai, ngay từ đầu còn tốt, nhưng rất lâu, bên tai cũng không tự giác nóng lên.
Rõ ràng là cầu xin tha thứ, Trần Hi lại nghe ra vài phần tình ý trêu đùa.
Nàng cắn cắn môi, khiển trách chính mình - - mê muội rồi sao?
"Lục phu nhân?" Bên ngoài, Lục Thời Nghiễn lại thay đổi cách gọi, vừa gõ cửa vừa tiếp tục gọi vào trong: "Lục phu nhân mở cửa đi, Lục phu nhân?"
Khuôn mặt Trần Hi bỗng nhiên đỏ bừng.
A a a a, vì cái gì xưng hô Lục phu nhân này lại làm cho nàng xấu hổ như vậy?
Rõ ràng mấy ngày nay không ít người chúc mừng nàng, đều gọi nàng là Lục phu nhân, nàng cảm thấy cũng bình thường, sao ba chữ này từ miệng Lục Thời Nghiễn nói ra lại xấu hổ đến vậy!!!!
Hơn nữa, hắn còn đang la hét!
"Lục phu nhân? Lục phu nhân…"
Trần Hi chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, cả người như bị thiêu đốt.
Nàng cắn môi nhìn chằm chằm khe cửa, rất muốn lớn tiếng nói với Lục Thời Nghiễn, đừng gọi nàng là Lục phu nhân nữa.