Lục Thời Nghiễn: "... Không đúng, chuyện này là lỗi của ta, là ta suy nghĩ không chu đáo."
Nhận lỗi rất nhanh.
Thái độ cũng thành khẩn, hơn nữa vốn chuyện này cũng đã qua, Trần Hi ra hiệu bảo hắn: "Ngày mai không phải chàng muốn cùng Lâm Lang đi gặp ân sư sao, mau nghỉ ngơi đi."
Lục Thời Nghiễn lập tức tươi cười rạng rỡ, Trần Hi nhìn thoáng qua, quay đầu, nhịn không được nhếch khóe miệng - - sao lại giống như Tiểu Hắc vậy, cho một sắc mặt tốt, liền lập tức vui mừng rạng rỡ.
Lục Thời Nghiễn quả thật rất vui vẻ -- nương tử tha thứ cho hắn nhanh như vậy, còn dặn dò hắn nghỉ ngơi sớm một chút, quả nhiên rất đau lòng hắn.
Nhưng rất nhanh hắn liền không vui vẻ nổi.
Trong bóng tối, Trần Hi dùng hai tay chống lên n.g.ự.c hắn, giọng nói nghiêm túc và kiên quyết: "Lúc chiều Tề đại phu đã nói rồi, bây giờ chàng cần tu thân dưỡng tính, chuyện phòng the phải tiết chế lại."
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Mới vừa sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, Trần Hi liền lấy chăn mới ném cho hắn: "Đêm nay, chúng ta mỗi người một chăn, mau ngủ đi."
Nói xong, nàng tự mình cuốn vào chiếc chăn, xoay người vào trong, ngủ luôn.
Lục Thời Nghiễn không thể gần gũi nàng, ngay cả ôm cũng không được: "..."
Lục Thời Nghiễn ngồi bên ngoài giường, nhìn Trần Hi đang cuốn mình như một cái kén, còn quay lưng lại với hắn, ngẩn người một lúc lâu.
Nàng cứ như vậy mà ngủ sao?
Không quan tâm đến hắn nữa sao?
Chăn cũng không... Ồ, nàng ném cho hắn một chiếc chăn mới.
Lục Thời Nghiễn sờ sờ cái chăn mới bị ném lên đùi mình, rất lạnh, vừa sờ một cái, hắn lập tức thu tay về.
Cái chăn này không thể đắp được.
Dù sao phản ứng đầu tiên của hắn chính là như vậy.
Vì thế hắn không nhúc nhích.
Trần Hi tuy rằng cố ý đưa lưng về phía hắn, nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh của hắn, lẳng lặng đợi một hồi lâu, cũng không nghe thấy động tĩnh của hắn, nàng nghi hoặc một lát, cuối cùng vẫn quay đầu nhìn lại.
Thấy hắn vẫn ngồi đó như vậy, Trần Hi nhướng mày, khó hiểu nói: "Sao chàng không ngủ?"
Lục Thời Nghiễn mím môi, vẻ mặt vô tội nói: "Ta không thích cái chăn này."
Trần Hi: "...?"
Thứ gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-494-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Hắn vừa nói gì?
Hay là do nàng xuất hiện ảo giác.
"Chàng lặp lại lần nữa." Trần Hi nhìn hắn chằm chằm, nói.
Lục Thời Nghiễn: "Ta không thích cái chăn này."
Trần Hi đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn chiếc chăn mới nàng vừa đưa cho hắn.
Là một chiếc chăn bông hoa khai phú quý.
Rất đẹp, nàng không thấy có vấn đề gì.
Không có vấn đề gì với chăn, vậy thì do người đặt câu hỏi có vấn đề.
Tầm mắt Trần Hi lại rơi xuống mặt Lục Thời Nghiễn: "Không thích cái này? Vậy chàng thích cái nào?"
Nói xong nàng thò tay từ trong chăn ra, chỉ vào phía trong giường: "Ở đó còn hai chiếc nữa, chàng tự chọn một cái mình thích."
Lục Thời Nghiễn nhìn theo ngón tay nàng, rồi nhanh chóng thu lại, nghiêm túc nói: "Ta đều không thích."
Trần Hi bị dáng vẻ nghiêm trang nói hươu nói vượn của hắn chọc cười.
Nói hươu nói vượn liền nói vượn, còn làm ra vẻ trầm tư là muốn lừa gạt ai chứ?
Nàng à?
Trông mặt nàng có dễ lừa không?
"Bên kia." Trần Hi hất cằm về phía đông: "Chăn đều để trong tủ, chàng tự chọn đi."
Lục Thời Nghiễn chớp chớp mắt nhìn nàng.
Trần Hi không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng hắn - - nàng liền lẳng lặng nhìn hắn làm trò vậy.
Xem hắn còn làm gì nữa?
Trong lòng nàng thầm nói, nếu Lục Thời Nghiễn thật sự dám đi chọn, nàng sẽ đuổi hắn ra khỏi phòng ngủ! Kiên quyết sẽ không mở cửa cho hắn nữa.
Lục Thời Nghiễn im lặng một lúc mới chậm rãi nói: "Đều không có thứ ta thích."
Trần Hi thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười.
Đường đường là Giải Nguyên Lang, làm sao lại có quen chơi xấu vậy chứ?
Chẳng qua là nàng vẫn thuận theo lời hắn, hỏi một câu: "Vậy chàng thích cái nào?"
Lục Thời Nghiễn chờ chính là những lời này, ánh mắt nhất thời sáng lên, chỉ vào cái chăn mà nàng quấn trên người: "Cái này, ta thích cái này."