Thấy Lục Thời Nghiễn không phản ứng, Trần Hi thu hồi tâm tư, cuối cùng khẽ thở dài một hơi: "Ta không cần ngươi báo ân, sống thật tốt là được, ngàn vạn lần đừng chết!"
Thời gian không còn sớm, chuyện nên làm cũng đều làm xong rồi, nói xong câu này, Trần Hi cũng không trì hoãn nữa, xoay người rời đi.
Trong lúc mê man, Lục Thời Nghiễn cảm thấy trên người lúc lạnh lúc nóng, mơ mơ màng màng nghe được có một giọng nói nói với hắn, muốn hắn sống thật tốt, muốn hắn không chết...
Rất dịu dàng, rất dịu dàng.
Hắn giống như đã nghe qua ở nơi nào đó, nhưng lại không nhớ ra rốt cuộc là ở nơi nào.
Chỉ cảm thấy giống như còn có một ngón tay mềm mại, chọc chọc vào mặt mình.
Người nọ tựa hồ ở ngay trước mắt, hắn cố gắng mở mắt, muốn nhìn xem là ai, nhưng hắn mệt mỏi quá, cũng đau quá, mắt làm sao cũng không mở ra được, mơ mơ màng màng, hắn chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Nhìn tựa hồ như là một cô nương, rất xa lạ, lại có chút quen thuộc khó hiểu.
Nhưng không đợi hắn nhìn thấy rõ ràng đã hao hết khí lực, lần nữa ngủ say.
Sợ đánh thức Lục Thời Nghiễn, Trần Hi rón rén ra khỏi phòng, căn bản không chú ý tới người trên giường vừa nhíu mày, còn dùng sức hết sức nhìn bóng lưng nàng.
Vừa ra khỏi phòng, nàng đã bị cái lạnh trong núi làm cho rùng mình.
Nàng xoa xoa cánh tay, chạy chậm ra khỏi sân, khóa cửa lại từ bên ngoài, khoác sương sớm và trăng lạnh, bước nhanh về nhà...
Tranh thủ về nhà, còn có thể chợp mắt một lát.
Hôm nay còn phải tiếp tục bày sạp nữa!
Nghĩ như vậy, bước chân Trần Hi càng nhanh hơn.
Lúc về đến nhà, mẹ Trần cả một đêm không ngủ được, nghe tiếng bước chân thì tỉnh lại: "Tiểu Hi?"
"Vâng ạ." Trần Hi lên tiếng: "bây giờ vẫn còn sớm, mẹ ngủ thêm một lát đi ạ, con cũng đi ngủ."
Mẹ Trần ừ một tiếng: "Bên kia không sao chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-57.html.]
Trần Hi: "Không sao ạ."
Mẹ Trần lại nói: "Đợi lát nữa con đừng dậy, ngủ một giấc thật ngon, mẹ và cha con bận rộn một lát, chờ chuẩn bị xong, lúc đi sẽ gọi con."
Trần Hi quả thật rất mệt mỏi, chủ yếu là tinh thần vẫn luôn căng thẳng, khiến nàng rất mệt mỏi, quả thật phải ngủ một giấc thật ngon, bằng không lúc ra quán cũng không có cách nào buôn bán được.
"Được." Nàng nói.
Vừa nằm xuống giường, Trần Hi đã bị cảm giác mệt mỏi bao phủ, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Có thể là bởi vì Lục Thời Nghiễn hạ sốt, hơn nữa cha mẹ Trần đáng tin, một giấc này, Trần Hi ngủ rất say.
Đừng nói tiếng băm nhân bánh trong nhà, cho dù gà gáy ba lần cũng không đánh thức nàng được.
Nàng nghe được cha mẹ Trần ở trong sân nhỏ giọng nói thầm 'Để Tiểu Hi ngủ thêm một lát, đợi lát nữa lại xuất phát', đột nhiên bừng tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại, nhìn sắc trời bên ngoài thì đã biết thời gian không còn sớm.
"Mẹ à, có phải nên đi rồi không?" Nàng xoa xoa mặt, cố gắng xua đi cơn buồn ngủ.
"Ôi chao." Mẹ Trần lập tức đáp: "Con ngủ thêm một lát đi, không vội, tối nay đi cũng không có gì."
Vậy cũng không được.
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên làm ăn tốt, phải thừa dịp thế này nhanh chóng đem thanh danh truyền ra ngoài, bằng không, chờ người bên ngoài đều học được cách điều chế món cay này, nhà bọn họ sẽ mất đi ưu thế.
Từ lúc nghĩ đến phải làm vị cay, Trần Hi không cảm thấy nhà mình có thể kiêu ngạo trước những nhà khác.
Nàng chỉ tận dụng lợi thế của việc biết trước tương lai, không phải là vì thông minh hơn so với người dân thời đại này.
Từ không đến có, rất khó khăn.
Nhưng sau khi có, bắt chước lại thì đơn giản hơn nhiều.
Hơn nữa loại dầu cay này, vốn cũng không yêu cầu kỹ thuật cao siêu gì, chớ nói chi là nàng đã làm ra, phàm là một người tinh thông chuyện này, một khi nếm thử là có thể nếm ra bên trong đã dùng những nguyên liệu nào.
Để làm ra nó, chỉ là vấn đề thời gian.
Mà việc nàng phải làm, chính là lợi dụng chênh lệch thời gian này, luôn đi trước "sáng tạo", nhờ đó thu hút khách hàng, kiếm thêm tiền.