Đương nhiên, trong kế hoạch của Trần Hi cũng không đơn giản chỉ có loại đường tắt này, có những thứ không thể giấu, cũng không thể giữ bí mật được, nhưng cũng có những thứ có thể giữ bí mật.
Về phần ngày sau rốt cuộc nên làm như thế nào, thì đợi đến lúc đó lại tính tiếp, hiện tại nói về chuyện đó thì còn quá sớm.
Sau khi rời giường, nàng dùng nước lạnh rửa mặt, tinh thần tỉnh táo hơn không ít, nhưng nhìn màn đêm đen kịt, Trần Hi cảm thấy, trước mắt, chuyện quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng tích góp tiền để thuê cửa hàng có sân trong thành phố.
Mỗi ngày chạy đi chạy lại, có chiếc xe lừa, không mệt nhưng thực sự làm ảnh hưởng đến việc ngủ.
Hơn nữa thời gian "đi lại" này quá dài, không có lời.
Với khoảng thời gian này, nàng có thể làm rất nhiều chuyện.
"Vẫn còn buồn ngủ à?" Mẹ Trần bưng cho nàng một chén trứng ốp la đường đỏ: "Nếu không hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, không đi nữa."
Trần Hi ăn trứng ốp la: "Không sao, con đã ngủ một giấc, buổi chiều về sớm là được rồi."
Mẹ Trần có chút đau lòng, nhưng nhìn thấy nàng kiên trì, bà ấy lại cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa chua xót, cuối cùng nói: "Vậy mẹ ôm theo chăn, đợi lát nữa trên xe con dựa vào mẹ chợp mắt thêm một chút.
Chợp mắt dọc đường cũng có thể bổ sung thêm một giấc ngủ.
Trần Hi chỉ hai ba miếng đã ăn xong một quả trứng gà: "Vâng ạ!"
"Ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn." Mẹ Trần dặn dò một tiếng, xoay người trở về phòng ôm chăn ra xe.
Chờ cơm nước xong, Trần Hi lại lấy chút đồ từ trong phòng, lúc này mới ngồi lên xe lừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-58.html.]
Muộn hơn nửa canh giờ so với hôm qua, trong thôn có không ít nhà đã sáng đèn, chuẩn bị nấu cơm, xe lừa phát ra đinh đinh đương đương đi xuyên qua thôn vào đường lớn.
Lúc đi qua nhà Lục Thời Nghiễn, Trần Hi xuống xe, nhét một gói đường đỏ vừa mới lấy vào khe cửa, sau đó trực tiếp nhảy lên xe lừa, trùm chăn ngủ bù.
Nàng mới rời khỏi nhà họ Lục không bao lâu, Lục Thời Nghiễn chắc chưa tới một tấc, lại phát sốt.
Bây giờ không còn sớm, trèo tường thì dễ dàng bị người ngoài nhìn thấy, cho chút đường đỏ, đợi hắn tỉnh lại có thể tự mình nấu chút nước đường đỏ uống, về phần thức ăn, những món đồ ăn ban đêm đã đưa đến cũng chưa đụng tới, chắc là đủ rồi.
Đường đất ở thôn quê không bằng phẳng lắm, xe lừa lắc lư, Trần Hi ngủ chập chờn, lại một lần nữa bị hố đất đánh thức, Trần Hi cảm thấy như vậy không phải là biện pháp.
Phương thuốc thổ dân của nàng, chỉ trị phần ngọn không trị tận gốc, Lục Thời Nghiễn hiện tại chính là một con ma ốm, hôm nay hạ sốt nhưng căn bản chưa hoàn toàn loại trừ, khó đảm bảo sẽ không lặp lại, việc bị bệnh thường xuyên là không thể tránh khỏi, nàng còn phải bận rộn với việc buôn bán trong nhà, mỗi lần đều chiếu cố hắn đến hơn nửa đêm như vậy, ngày hôm sau lại đi bán hàng từ sáng sớm, sợ rằng nàng sẽ mệt chết.
Cho dù không mệt c.h.ế.t cũng tổn thọ, không những ngủ không đủ giấc, còn lao lực, thân thể khẳng định chịu không nổi, rất dễ sinh bệnh.
Với trình độ y tế của thời đại này, nàng thật sự không dám đánh cược.
Vẫn nên mời đại phu loại bỏ căn nguyên của căn bệnh cho Lục Thời Nghiễn, sau đó bồi dưỡng tốt cho thân thể hắn mới là chính đạo.
Như vậy thì nàng cũng không cần bôn ba qua lại, vất vả như vậy.
Xe lừa lắc lư, trời cũng dần sáng.
Trần Hi ôm chăn, trầm tư thật lâu, cuối cùng lấy ra sổ sách mới mua hôm qua từ trong túi vải, lấy que than chưa cháy hết, gọt nhọt xuống, kéo một cái bàn nhỏ đặt ở trên đùi, nương theo nắng sớm le lói, vùi đầu viết viết vẽ vẽ.
Cha mẹ Trần nhìn thấy, cho rằng cô đang ghi sổ sách, cũng không quấy rầy.
Chờ đến khi viết xong, Trần Hi xé tờ giấy viết đầy chữ xuống, nhét vào trong tay áo, sau đó cất sổ sách và than vào túi vải.
Hôm qua đã đụng phải nữ chính Thập Bát Nương ở cửa thành, nữ chính cần cù như vậy, hôm nay nói không chừng cũng có thể đụng phải.