Người nói móc mỉa, âm dương quái khí kia bị Hạ Nhị Lang chặn họng, sắc mặt có chút ngượng ngùng.
Hắn ta cũng chỉ là thuận miệng nói, cũng không có ý nói xấu Thập Bát Nương cái gì, chỉ là không kìm được.
Hạ Nhị Lang lại nói: "Muội muội ta buôn bán bánh ngọt có kiếm được tiền hay không, đó là chuyện của nhà ta, coi như kiếm được tiền cũng là kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình, như thế nào, huyện nha ra công văn, cấm người khác bày sạp bán bánh ngọt à?"
Lời nói thẳng thừng này làm người kia đỏ mặt, lập tức không nói gì nữa.
Những người khác phụ họa: "Đúng vậy, Thập Bát Nương có thể kiếm tiền, là do Thập Bát Nương có bản lĩnh, ngươi ghen tị thì có ích gì, có bản lĩnh thì chính mình đi kiếm tiền đi, bản lĩnh không có còn la lối om sòm!"
Người nọ đang cảm thấy xấu hổ, thoáng nhìn một nhà Trần Hi đã trở lại, hắn ta lập tức như là tìm được đối tượng có thể giẫm đạp, lớn tiếng ơ một tiếng, nói: "Cũng đúng, việc kinh doanh bánh ngọt cũng không phải ai cũng có thể làm, Thập Bát Nương làm tốt là nhờ Thập Bát Nương có thiên phú, ông trời cho miếng cơm ăn, ta là người không có bản lĩnh, cũng không đỏ mắt ghen tị với người ta, không giống như một số người khác, nhìn thấy người khác kiếm được tiền, cho nên nhanh chóng đi bắt chước buôn bán bánh ngọt, kết quả căn bản bán không được, rất là nịnh bợ, thấy có lợi thì lao vào, không thấy lợi thì rút lui ngay ta không thể làm loại chuyện này!"
Dứt lời, hắn ta lại nói với Hạ Nhị Lang: "May mà có Nhị Lang và Lâm ca nhi có tình nghĩa, lo cho Lục ca nhi, bằng không Lục ca nhi không bị khi dễ c.h.ế.t mới là lạ! Cũng đúng là hai nhà các ngươi buôn bán phát đạt, học hành thành công, đúng là ông trời có mắt!"
Lời chế nhạo âm dương quái khí này, Trần Hi làm sao có thể không nghe ra ý châm chọc.
Ngày thường khi về thôn sẽ bị nói vài câu cũng thì thôi, hôm nay rõ ràng là do Ngưu Đại Sơn chính mình tự chuốc lấy rắc rối, bây giờ lại đẩy nhà nàng ra làm bia đỡ đạn, Trần Hi đương nhiên cảm thấy mất hứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-66.html.]
Nàng cười cười với hắn ta: "Ngưu thúc chính khí lẫm liệt như vậy, cũng không thể chỉ để người khác làm việc tốt, thúc cũng nhanh lên, chịu một nửa tiền thuốc men, để cho cháu gái là ta học tập Ngưu thúc thật tốt thế nào gọi là tình nghĩa!"
Nói xong nàng lại nói: "Đại phu còn chưa đi, Ngưu thúc còn chờ cái gì nữa?"
Ngưu Đại Sơn nhất thời không nói gì.
Trần Hi lại không có ý định buông tha cho hắn ta: "Chẳng lẽ Ngưu thúc cũng chỉ biết ồn ào ngoài miệng thế thôi sao? Vậy thì không thể được, chỉ nói miệng mà không làm thì giả dối lắm, khiến cho người ta nhìn không nổi, ta cũng nhìn không nổi!"
Ngưu Đại Sơn mặt đã biến thành màu gan heo: "Ngươi, ngươi quản ta làm gì! Nhà các ngươi thấy người khác nghèo túng, bỏ đá xuống giếng, còn không cho người ta nói sao!"
Trần Hi thản nhiên nói: "Lúc trước nhà ta mời thầy thuốc bốc thuốc cho hắn còn ít sao? Lúc trước nhà ta mời thầy thuốc hỏi thuốc, Ngưu thúc cũng không đưa tay hỗ trợ, hay nói cách khác, Ngưu thúc lén đưa gì đó cho Lục gia, không cho mọi người biết, nếu không thì cứ nói ra cho mọi người nghe một chút, cũng dễ giúp thúc lan truyền thanh danh."
Ngưu Đại Sơn tự biết mình nói không lại, vung tay áo oán hận nói: "Nha đầu ngươi bây giờ càng ngày càng cay nghiệt sắc bén, ta không chấp nhặt với ngươi!"
Dứt lời, hắn ta xoay người rời đi.
Trần Hi vẫn không buông tha hắn ta, nhìn bóng lưng chạy trối c.h.ế.t của hắn ta, nàng lớn tiếng nói: "Ngưu thúc, thúc không giúp đỡ trả tiền khám bệnh à, đừng đi chứ..."
Ngưu Đại Sơn chạy nhanh hơn.
Đám người đi rồi, Trần Hi lúc này mới cười nói với đám người ở cổng thôn: "Chư vị thúc bá nếu nhìn thấy Lục gia đáng thương, thì nên giúp đỡ nhiều hơn, không thể chỉ nói miệng, ta tuổi tác còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không hiểu, nhưng cũng biết đạo lý đứng nói chuyện không đau thắt lưng, dù sao cũng phải làm thì nói chuyện mới thể làm cho người tâm phục khẩu phục?"