Hạ nhị ca ăn hết phần còn lại, cười đáp ứng.
Đêm nay đèn trong tiểu viện Hạ gia sáng đến nửa đêm.
Cho dù là ngủ, tâm tình Thập Bát Nương cũng rất kích động.
Phần sách dạy nấu ăn Trần Hi đưa cho nàng ấy, không chỉ có thể làm ra Thư Phù Lôi, mà còn gợi ý cho nàng ấy, nàng ấy có thể dùng thủ pháp này để thử làm cái khác!
Ngày mai mua nguyên liệu ở trong thành về thử mới được.
Nghĩ như vậy, Thập Bát Nương lại càng không ngủ được.
Còn một người cũng ngủ không yên là Lục Thời Nghiễn.
Nghe tiếng gà gáy trong thôn, Lục Thời Nghiễn xác định tối nay sẽ không có người đến, lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Gà gáy ba tiếng, Trần Hi rời giường, sau khi ngủ đầy đủ chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngay cả màn trời đen kịt bên ngoài cũng cảm thấy hết sức đáng yêu.
Người một nhà bận rộn, sau thu dọn xong, lập tức vui sướng đánh xe lừa xuất phát.
Lúc đi qua cửa nhà họ Lục, nàng nhét vào bên trong mấy quả trứng gà sống từ khe cửa - - trứng luộc cũng được trứng ốp la cũng được, cho dù nấu canh trứng gà cũng rất dễ làm, lại có dinh dưỡng, trách không được khi thăm bệnh nhân luôn mang theo trứng gà.
Hôm nay Thập Bát Nương cũng nhét đồ ăn cho Lục Thời Nghiễn, là hai chiếc Thư Phù Lôi.
Trong lòng Lục Thời Nghiễn có chuyện, tỉnh dậy cũng sớm, sau khi tỉnh lại nhìn thấy đồ vật ở cửa, im lặng một lát.
Hôm nay ra ngoài cũng không tính là sớm, chẳng qua bởi vì tâm tình tốt, đoạn đường này đi rất nhanh, lúc đến cửa thành, cửa thành vừa mới mở ra một lát.
Có rất nhiều người, cho nên bọn họ phải xếp hàng ở phía sau, chậm rãi vào thành.
Đang xếp hàng, bên tai Trần Hi đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Cái này cho các ngươi."
Nàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Thập Bát Nương không biết lúc nào đã tiến đến bên bọn họ, nhét một cái bưu kiện vào trong tay nàng rồi lập tức rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-71.html.]
Trần Hi còn chưa kịp nói chuyện, nhìn thân ảnh Thập Bát Nương một chút, lại nhìn gói hàng trong tay.
Nàng nhéo nhéo, mềm mại, còn mang theo chút ấm áp.
Ăn được?
Nàng mở gói hàng ra, nở nụ cười.
Hôm qua nàng mới đưa công thức nấu ăn cho nàng ấy, vậy mà hôm nay nàng ấy lại làm thành công rồi sao!
Xé một miếng nếm thử, ăn ngon đến nỗi suýt chút nữa cắn lưỡi.
Trần Hi vẻ mặt khiếp sợ, nhìn Thập Bát Nương đã không nhìn thấy bóng dáng, lại nhìn Thư Phù Lôi trong tay.
Vẫn khiếp sợ một lúc lâu, trong lòng nàng thổn thức một tiếng.
Không hổ là dưới ngòi bút của tác giả mẹ ruột, kỹ năng làm đồ ngọt của nữ chính quá tuyệt vời, hương vị này so với thứ nàng ăn trước kia thì ngon hơn rất nhiều!
Thật sự là vào miệng liền tan!
Đồ ngọt mà nàng thích nhất chính là Thư Phù Lôi, trước khi xuyên tới đây, nàng cũng có thử tự mình làm ở nhà, nhưng mùi vị đều rất khó miêu tả, làm vài lần đều thất bại cho nên nàng đành buông tha.
Vốn dĩ nàng không tin cái gọi là trù nghệ thiên phú, hiện tại, nàng tin rồi.
Tay nghề này của Thập Bát Nương, nàng chỉ biết hâm mộ mà thôi.
Đồng thời lại cảm thấy, công thức nấu ăn này tặng Thập Bát Nương xem như có giá trị rồi.
Thứ nhất, hòa hoãn mối quan hệ giữa nàng và nữ chính, thứ hai, mỗi khi nàng muốn ăn là có thể đi tìm Thập Bát Nương để mua, thỏa mãn ham muốn thèm ăn của mình, một mũi tên trúng hai con chim!
Thập Bát Nương cho nàng bốn cái, đoán chừng là dựa theo nhân khẩu nhà nàng để đưa cho nàng, thứ đồ chơi này cần nguyên liệu không rẻ, nói vậy Thập Bát Nương cũng không làm quá nhiều, có thể cho nàng bốn cái, đã vô cùng khẳng khái.
Nàng cho cha mẹ Trần mỗi người một cái, còn lại một cái đặt ở trong hộp, chờ về nhà cho Trần Diệu nếm thử.
Ông bà Trần gia ăn xong, cũng khen không dứt miệng.
Nhưng mà Trần Hi cũng không có nói với cha mẹ Trần rằng sách dạy nấu ăn này là do nàng tặng Thập Bát Nương.