Hai người nọ hai mặt nhìn nhau, rất là ảo não, nhưng lại không thể đuổi theo hỏi nàng có ý gì, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Trần Hi mặc kệ bọn họ, vừa về đến nhà đã tiến vào phòng bếp bận rộn.
Ngày hôm nay, toàn bộ thôn Bình Sơn đều bị hương vị cay nồng bao quanh.
Thỉnh thoảng lại có người đi ra ồn ào hai tiếng, hỏi xem nhà ai đang làm món gì ngon.
Trần Hi làm được lượng nhiều, trừ Khánh Phương Lâu, nếu như người khác muốn mua, nàng cũng có thể thuận thế bán.
Công việc bận rộn này, làm một hơi bận rộn đến nửa đêm.
Chờ làm lạnh bình, Trần Hi đếm thử, ước chừng được bốn mươi sáu bình.
Đây chính là mấy trăm lượng bạc đấy.
Nếu đều bán được hết thì cả cửa hàng và nhà cửa trong tầm tay.
Chờ nàng rửa mặt xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái đi ra rót nước, ánh trăng đã lên cao.
Đã trễ thế này rồi sao, Trần Hi thổn thức một tiếng, nhưng nàng không buồn ngủ chút nào, cũng không mệt mỏi, cả người đều tràn ngập nhiệt tình và kích động.
Nằm ở trên giường làm sao cũng không ngủ được.
Lật qua lật lại, cuối cùng nàng trực tiếp ngồi dậy.
Quên đi, Trần Hi thầm nghĩ, nếu không ngủ được, không bằng đi xem tình hình của Lục Thời Nghiễn thế nào.
Chờ ngày mai đặt cọc cửa hàng, nếu thích hợp, chỉ cần hai ngày là có thể trực tiếp chuyển qua, nàng sợ là không có thời gian cũng không có bao nhiêu cơ hội đi xem Lục Thời Nghiễn nữa.
Hôm nay đi xem hắn bây giờ thế nào, cũng có thể an tâm một chút.
Có thể là thoáng cái kiếm được quá nhiều tiền, nàng có chút phấn khởi.
Cũng có thể là do bị sặc dầu ớt, cả người xao động.
Hai suy nghĩ này xuất hiện, nàng cũng không do dự, lập tức mặc quần áo ra cửa.
Sơn thôn nhỏ dưới ánh trăng, cực kỳ yên tĩnh.
Trần Hi vô thanh vô tức đến Lục gia, trèo tường vào sân từ phía sau, sau đó rón rén đẩy cửa vào nhà.
Chậc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-86.html.]
Nhìn cánh cửa vừa đẩy đã mở, Trần Hi trong lòng chậc một tiếng, thói quen này của Lục Thời Nghiễn cũng không tốt lắm, ngủ mà không khóa cửa.
Nhưng nếu buộc lại thì nàng sẽ không dễ dàng vào như vậy.
Trần Hi không nói thầm nữa, dựa theo trí nhớ, đi vào trong.
Sợ đánh thức người khác, cho nên nàng không dám thắp đèn, chỉ đành mượn ánh trăng nhìn người nằm trên giường.
Ánh trăng m.ô.n.g lung, nhìn không rõ lắm, nàng không thể không ghé sát vào.
Sắc mặt không còn trắng bệch nữa, thấy đã chuyển biến tốt hơn, Trần Hi an tâm hơn không ít.
Chỉ là vẫn gầy quá đi thôi.
Nàng nhìn một hồi lâu, sau khi lui ra, khẽ thở dài: "Gầy quá, cũng không biết ăn nhiều một chút... Không phải có trứng gà sao, buổi sáng tốt nhất là pha canh trứng gà, cho chút dầu vừng vào."
Nói xong cô nhẹ nhàng đặt dầu vừng và đường hạt thông trong tay lên chiếc bàn bên cạnh.
Sau khi đặt lên bàn, nàng xoay người chuẩn bị đi.
Lông mi người trên giường khẽ run lên.
Trần Hi đột nhiên xoay người, nói với người đang ngủ say trên giường: "Ta sắp phải dọn đi, sau này chắc sẽ không tới nữa, ngươi chăm sóc tốt bản thân, đừng... đừng chết."
Dứt lời, nàng lại nói: "Chúc ngươi sớm ngày bình phục." Đều là nhân vật phụ làm bia đỡ đạn, hy vọng chúng ta đều có tương lai tươi sáng.
Nói xong, nàng không dừng lại nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa nhà chính lại, nàng cũng không trèo tường đi ra ngoài nữa, mà là đi cửa chính.
Nhưng lúc mở cửa viện, nàng có chút kinh ngạc.
Cái chốt cửa này...... sao lại không chặt?
Đẩy mạnh một chút từ bên ngoài là có thể mở ra.
Cũng không an toàn.
Sau khi Trần Hi đi ra ngoài, lập tức dùng kỹ xảo buộc dây khéo léo của mình, đóng chặt cửa từ bên ngoài.
Tiếng chốt cửa rơi xuống trong đêm yên tĩnh phát ra một tiếng vang nhỏ, Lục Thời Nghiễn trong phòng bỗng nhiên mở hai mắt.
Dưới ánh trăng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt trong veo.
Nhìn cái mạng nhỏ của Lục Thời Nghiễn dường như đã cứu về được, thân thể đang chậm rãi khôi phục, chỉ cần hắn chống đỡ được, sau này chuyện từ hôn sẽ không còn ảnh hưởng nhiều đến Trần gia nữa.