Mà việc làm ăn của cửa nàng náo nhiệt không nói, hiện tại lại gặp phải đại vận, đầu tiên là lọt vào mắt quý nhân, hiện tại lại hợp tác cùng Khánh Phương Lâu, hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt nhất, thậm chí tốt đến mức vượt qua dự đoán của nàng.
Trần Hi giẫm lên cái bóng của mình đi về nhà, nhịn không được cười ra tiếng.
Nhìn thấy trên đường có một tảng đá, cô còn vui vẻ đá đi về phía trước một đoạn đường.
Cuối cùng là bởi vì viên đá đánh thức chó đang ngủ, kêu gâu gâu vài tiếng, nàng sợ bị người ta phát hiện, lúc này mới buông tha viên tảng kia, bước nhanh về nhà.
Về đến nhà, nhìn ánh trăng chiếu xuống đầy đất, tâm tình Trần Hi rất tốt lại nở nụ cười.
Đi ra ngoài một chuyến, cảm giác phấn khởi kia tiêu tán đi một chút, sau khi nằm trở về trên giường, Trần Hi cũng có buồn ngủ, rốt cuộc cũng bận rộn một ngày, sau khi trở về cũng vẫn luôn chiên dầu ớt, thể lực tiêu hao quá mức, mệt mỏi và buồn ngủ rủ nhau kéo tới.
Nhưng bởi vì suy nghĩ còn đang không ngừng nhảy nhót, ý thức của Trần Hi vẫn rất tỉnh táo.
Theo như trong sách viết, thiên phú đọc sách của Lục Thời Nghiễn cao hơn nam chính, tuổi tác hai người chênh lệch không lớn, lúc Lục Thời Nghiễn nổi tiếng, nam chính còn vẫn chưa được ai nhắc tên, nếu Lục Thời Nghiễn có thể giữ được mạng, thân thể khỏi hẳn có thể đọc sách thi khoa cử cùng nam chính, cũng không biết đến lúc đó ai sẽ lợi hại hơn một chút.
Nhưng đó không phải là điều nàng cần quan tâm, cũng không phải điều nàng có thể quan tâm.
Nàng chỉ cần Lục Thời Nghiễn còn sống.
Cửa hàng! Cô ấy muốn thuê phòng! Mở cửa hàng!
Suy nghĩ kích động một chút, đánh thức nàng dậy từ trong cơn buồn ngủ, nàng ôm chăn trở mình, tiếp tục ngủ.
Rốt cuộc cũng vô cùng mệt mỏi, tinh thần lại phấn khởi hơn nửa ngày, Trần Hi vừa ngủ, đã ngủ cực sâu cực ngon.
Khi vừa tỉnh lại, thời gian vẫn còn sớm, nghĩ hôm nay không cần ra ngoài dọn quán, không cần dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu băm nhân cho nên lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Khi tỉnh lại, bên ngoài đã tờ mờ sáng, trong phòng bếp truyền ra động tĩnh, còn có tiếng cha mẹ Trần nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-87.html.]
Trần Hi lăn lông lốc đứng lên, rửa mặt, sau đó lập tức vào phòng bếp giúp cả nhà làm một chút điểm tâm.
Mẹ Trần đang nướng bánh: "Tiểu Hi thích ăn bánh dầu, hôm nay cũng không bán, nướng nhiều một chút, ở nhà ăn thật ngon sau đó chúng ta lại vào thành."
Trần Hi nhón một miếng bánh hành lá mới ra lò, cắn một ngụm: "Mẹ thật thương con quá."
Mẹ Trần nở nụ cười: "Không thương con thì thương ai."
Bên ngoài, cha Trần mang theo Trần Diệu đi vườn rau vừa trở về.
"Muội muội, ta hái quả hồng cho muội." Trần Diệu rửa bùn trên tay, đưa quả hồng cho nàng như hiến bảo vật.
Trên núi có không ít cây hồng dại, mùa này quả hồng còn chưa chín hết, nhưng cũng có ít cây chín lẻ tẻ, tuy nhiên phần lớn đều bị đám chim mổ hết.
Trần Hi nhìn hai quả hồng đỏ rực do ca ca đưa tới, cười khen: "Ca ca thật lợi hại."
Nói xong còn giơ ngón tay cái lên với hắn: "Hôm nay ca ca cũng cùng vào thành đi."
Mấy ngày nay Trần Diệu đều là phải ở nhà một mình, hắn đã sớm muốn đi theo cả nhà vào thành giúp đỡ cha mẹ và muội muội bán đồ ăn.
Chẳng qua không gian xe lừa có hạn, hơn nữa bọn họ đều quá bận rộn, hắn rất ngoan cho nên không đưa ra ý nghĩ của mình.
"Thật không?" Trần Diệu vô cùng vui vẻ.
"Đương nhiên là thật." Trần Hi nói: "Vào thành mua gà quay cho ca ca, còn mua cả kẹo đường nữa."
Đây đều là món mà Trần Diệu thích ăn.
Trần Diệu vui vẻ không chịu được, nặng nề gật đầu: "Ừ!"
Nhìn hai huynh muội tương thân tương ái như thế, trong lòng mẹ Trần rất thoải mái.
Bữa sáng ăn bánh hành lá nướng, còn dùng cả canh gà tối hôm qua chưa ăn hết để nấu một nồi cháo gà sợi.