Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-07-01 03:30:43
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy nàng luôn miệng hỏi về đại đường ca, Triệu Tử Lộ cười nhạt: "Ngươi là Trần lão bản phải không? Hôm nay đại đường ca có việc, bảo ta nhận hàng thay hắn."

Quả nhiên như thế, Trần Hi gật đầu: "Vậy ta sẽ mang vào đây."

Nói xong nàng lập tức xoay người cùng cha Trần nâng giỏ dầu ớt vào Khánh Phương lâu.

Triệu Tử Lộ thấy nàng đối với mình không chút khách khí, vừa nghe nói đại đường ca không có mặt, liền quay người đi ra ngoài, hắn ta nhất thời có chút bị chọc tức đến mức bật cười.

Hắn ta, Triệu Tử Lộ, nhị công tử tam phòng của Triệu gia, không lẽ nữ nhân quê mùa này không biết mặt hắn sao?

Lại nghĩ đến đại đường ca hôm qua cư nhiên lại đích thân bàn chuyện làm ăn cùng một nữ nhân nông thôn như vậy, một người bán hàng rong nhỏ bé, không phải chỉ cần phái một quản lý đi là đủ rồi sao, đại đường ca cư nhiên còn tự mình đi qua, khiến cho hắn ta còn tưởng rằng là chuyện lớn lắm, cho nên chủ động xin đi g.i.ế.c giặc, tới gặp một lần.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lần này vừa thấy, lại khiến hắn ta thất vọng vô cùng.

Cũng chỉ có khuôn mặt là tạm nhìn được.

Những suy nghĩ trong lòng hắn ta cũng tan biến, chỉ cảm thấy đại đường ca ngày càng mất đi dáng vẻ của con cháu nhà họ Triệu.

Còn rất keo kiệt, đến bây giờ ngay cả một cửa hàng cũng không đưa cho hắn ta luyện tay, chẳng lẽ sợ tam phòng vượt qua đại phòng, chia mất quyền lực của hắn ta sao?

Trần Hi nào biết được những toan tính nhỏ nhen trong lòng Triệu Tử Lộ, nàng chỉ cảm thấy khó chịu với ánh mắt đánh giá của hắn ta, sau khi nâng dầu ớt vào, lập tức nói thẳng: "Tổng cộng hai mươi bình, mời xem qua."

Triệu Tử Lộ mới vừa đi lên phía trước, đã bị một mùi thơm nồng đậm xộc vào mũi.

Hắn ta vẻ mặt hồ nghi, cầm một bình mở ra, quả nhiên mùi hương phát ra từ đây!

Quả thật có vài phần bất đồng.

Vì vậy, ánh mắt hắn ta nhìn Trần Hi cũng bớt đi vài phần khinh thường.

"Đây là do Trần lão bản tự mình làm?" Ý niệm trong lòng hắn ta bay biến, cười hỏi.

Trần Hi gật đầu: "Hai mươi bình, đếm thử một chút đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-90.html.]

Nói xong nàng lấy ra một tờ giấy: Kiểm tra xong thì ký nhận vào đây, hoặc đóng dấu cũng được."

Đây là nàng nghĩ ra tạm thời, sau này buôn bán lớn cần phải chính quy hơn, mọi chuyện phải rõ ràng trước mặt, tránh sau này gặp rắc rối.

Nếu lúc này là Triệu Tử Kỳ, nàng sẽ không cần phải lấy ra, nhưng đây lại là một người không quen biết, để chắc chắn hơn, nàng muốn có một biên nhận.

Nghĩ như vậy, trong đầu Trần Hi lướt qua vài mẫu biên nhận, phiếu giao hàng.

Triệu Tử Lộ buồn cười nhìn thoáng qua tờ giấy kia: "Cái gì, còn muốn bản công tử ký tên?"

Trần Hi liếc hắn ta một cái: "Đóng dấu của Khánh Phương Lâu cũng được, chứng minh quý tửu lâu đã nhận hàng."

Sự cẩn thận và tỉ mỉ này khiến Triệu Tử Lộ nhớ đến đại đường ca mà hắn vừa sợ vừa khinh kia.

Quả nhiên là hai người này hợp nhau, ngay cả keo kiệt cũng giống nhau như đúc, Triệu Tử Lộ cầm lấy, ký tên mình lên sau đó đưa lại: "Bản công tử ký rồi."

Ban đầu còn thấy nàng trông cũng được, giờ thì chẳng còn chút hứng thú nào nữa.

Cho dù đẹp nhưng không có một chút tình thú nào thì cũng chỉ là một khúc gỗ.

Hắn ta khoát tay áo: "Còn việc gì không?"

Trần Hi cất kỹ hóa đơn, chỉ vào giỏ: "Dầu ớt này các người muốn để đâu? Để ta dọn ra cất kỹ cho các ngươi."

Triệu Tử Lộ tiện tay chỉ lên quầy: "Để ở đó."

Trần Hi và cha Trần nhanh chóng cất dầu ớt vào chỗ cùng nhau, sau đó thu giỏ rời đi.

Triệu Tử Lộ: "...?"

Hóa ra là vì muốn lấy lại cái giỏ rách đó!

Một cái giỏ rách thôi mà cũng xem như báu vật!

Triệu Tử Lộ càng cảm thấy Trần Hi này keo kiệt vô cùng.

Vì vậy, hắn ta quay đầu nhìn sang tiên sinh quản lý sổ sách trong tiệm, hắn ta nói:: Đại đường ca cũng lạ thật, một cô nương nông thôn quê mùa không biết gì, chỉ cần phái một người quản sự đi đàm phán không phải là tốt rồi sao, nhất định phải mệt nhọc chính mình đi đàm phán, hôm nay lại để cho ta tự mình đến đây một chuyến, làm ta tưởng là khách hàng lớn... chuyện này ai mà không làm được? Làm ta mất công đợi cả buổi sáng."

Loading...