Một câu "hai mươi sáu tuổi còn lớn", lập tức khiến bàn im lặng. Ban đầu chỉ một Tri Lễ chịu thiệt, giờ thì lời của bà trực tiếp hạ gục luôn cả ba khác.
Thực Lý Đoan Ngọc xong nhận , nhưng lời như bát nước đổ , bà chỉ đành trừng mắt con trai: "Anh cả của con cha , thằng Bùi Từ còn nhỏ hơn con hai tháng, nó và con Dương Dương cũng định chuyện trăm năm , chỉ còn con."
Được , những đang ngây lúc trở bình thường. Hai yên bề gia thất thậm chí còn Phương Tri Lễ cô đơn chiếc bóng với vẻ mặt khoái trá.
Khiến Phương Tri Lễ trừng mắt Bùi Từ, nếu cái thằng cướp mất em gái , hiện tại mắng cho te tua thế ? Điều tức giận nhất chính là Bùi Từ thể kiếm vợ, còn thì vẫn còn độc , quả là trớ trêu!
Lúc , ông Phương cũng tham gia : "Tri Lễ, bố thấy con đúng. Lập gia đình lập nghiệp, tiên lập gia đình chứ." Trước đây, vợ chồng ông quá lo lắng về chuyện hôn nhân của con cái, nhưng khi vợ cằn nhằn đôi ba câu buổi chiều, ông Phương Tuấn Khanh cũng đ.â.m sốt ruột.
Trước đây, ông mấy bận tâm, nhưng kể từ điều chuyển về tuyến việc, ông cảm thấy nhiều chuyện đôi khi cảnh thúc ép, thể thuận theo.
Phương Tri Lễ cũng tìm đối tượng, dù ở nhà ai ai cũng đôi lứa, nhưng đúng là vẫn tìm ý trung nhân, cũng gượng ép, như sẽ là thiếu trách nhiệm với cả lẫn . thấy như , nghĩ đến chuyện bà mới chân ướt chân ráo đến đây, chẳng quen ai, nên mạnh miệng đáp lời: "Mẹ, nếu tìm phù hợp cho con, con sẽ xem mắt." Ở cái căn cứ gì mấy nữ đồng chí chứ, tin tài phép đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-335.html.]
Mèo Dịch Truyện
Nghe con trai trả lời như , Lý Đoan Ngọc cũng yên tâm. Thằng ranh con chắc nghĩ bà mới đến đây, mà kiếm cho nó . Cứ đợi đấy, ngày mai bà sẽ tìm cô Thư Thụy Chi bàn bạc ngay.
Phương Tri Lễ cũng quên bẵng mất cô bạn tâm giao của ở ngay tòa nhà kề bên. Lý Đoan Ngọc thực sự vội, mới chân ướt chân ráo đến, vội vàng sắp xếp chuyện xem mắt cho con trai cũng ho gì. Bà định đợi bà Tống Trinh ( Bùi Từ) đến giải quyết chuyện trăm năm của con gái .
Chưa đầy hai ngày thì bà Tống Trinh cũng tới. Hai gia đình bây giờ mối quan hệ thông gia, đương nhiên là Bùi Từ cùng Phương Tri Ý đón bà.
Buổi sáng, Bùi Từ vẫn đến đón vợ cưới của , kết quả đến thấy vợ đang giúp yêu chọn quần áo.
"Dương Dương, con mặc bộ , trông mới ." Mặc dù trong mắt Lý Đoan Ngọc, con gái điểm nào cũng ưng mắt, nhưng chuyện mắt chồng tương lai vẫn cần trịnh trọng, thể xuề xòa .
Bà nghĩ tới gia thế của nhà Bùi Từ, dù cần quá câu nệ lấy lòng, nhưng ít nhất cũng để chỗ nào để chê, tránh để thiên hạ đàm tiếu.
Phương Tri Ý thấy kiểu phối đồ của rườm rà, quá cầu kỳ. Vừa cô Đào giúp cô may xong chiếc váy nhuộm loang, cô thấy mặc thoải mái. Thế nhưng, đương thời vẫn quen với kiểu váy , cứ một mực cho rằng kiểu váy truyền thống mới là nhất. Mẹ cô còn tự ý phối cho cô chiếc thắt lưng khóa kim loại, thật sự... cô tài nào ưng nổi!
"Không ạ, con sẽ mặc bộ ." Bộ quần áo chọn cho cô còn là màu đỏ tươi chói chang. Màu đỏ tươi mà kết hợp với chiếc thắt lưng khóa kim loại, trông cứ quê kệch và lạc điệu !