Thế nhưng mụ già cũng hạng xoàng. Dẫu đang ốm yếu mà của phòng bảo vệ ngăn , mụ vẫn thể lăn đất la hét.
Thời tiết tuyết rơi, bệnh viện khá nhiều , kể những cán bộ, công nhân của căn cứ vốn đoàn kết, ngoài cũng chẳng ít ỏi gì. Huống hồ hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, vì cả bệnh nhân viện và nhà cùng đều chen chúc ở cửa để xem náo nhiệt.
"Mọi mau xem , bác sĩ ở bệnh viện là cái đồ lừa đảo, đồ hồ ly tinh! Trước đây để ở bệnh viện, nó cố tình quyến rũ con trai , là sẽ yêu đương với con trai . Kết quả, bệnh viện ở tận Bắc Kinh thì chê thằng con là một thanh niên thi đỗ đại học xuất từ quê, đá nó nên bảo trai đánh thằng con , còn đánh gãy cả chân! Cả đời thằng con hủy hoại, mà cái con hồ ly tinh dám trốn sang bệnh viện khác tiếp tục cái nghề y!."
"Mọi mau xem , bà già khổ quá!" Mụ đất la hét, đập chân, trông thật đáng thương.
Khi nhóm nhà họ Phương đến nơi, họ thấy đúng cảnh tượng như . Phương Tri Ý quan tâm đến mụ già , cô vội phòng việc của Dư Dư định xem tình hình của đối phương .
Mèo Dịch Truyện
Lý Đoan Ngọc mụ già năng trắng đen lẫn lộn thì kìm cơn tức giận. Trên đường đến, Phương Tri Lễ cẩn thận dặn dò với , cũng kể rõ ràng Dư Dư mới chính là chịu thiệt thòi.
Anh sợ những lời sẽ sinh coi thường Dư Dư, nên kể rõ ràng Dư Dư mới chính là hại.
Lý Đoan Ngọc vốn là thấu tình đạt lý, chuyện đương nhiên bà cho rằng đó là của Dư Dư. Ngược , bà còn thương cô gái hơn. Lần đầu tiên gặp kẻ vô , chẳng trách con bé bỏ từ chốn đô hội Bắc Kinh chạy đến cái vùng biên cương lạnh lẽo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-405.html.]
Chắc hẳn khi đó con bé chịu quá nhiều ấm ức, tủi nên mới bỏ nhà, một bôn ba đến chốn biên cương lạnh lẽo .
Lý Đoan Ngọc cũng con gái, trong nháy mắt càng thương cô gái hơn. Bây giờ mụ già vu khống, bà chỉ hận thể xông lên tát cho mụ hai cái. Cái ngữ gì thế , tưởng con gái nhà lấy một mống , mặc cho mụ hoành hành ?
bà là hấp tấp, cho dù đánh thì cũng lý cớ. Dù ở đây còn một đám chuyện.
Con cái việc trong căn cứ , nếu bọn bụng lợi dụng, đồn thổi nhà bà ỷ quyền ỷ thế chèn ép khác.
Đã trừng trị thì trừng trị cho lẽ, cho mụ tâm phục khẩu phục, để mụ dám ý nghĩ độc ác như nữa.
"Không đúng chứ, thằng con trai bà đánh gãy chân là vì lừa tình lừa tiền vợ cưới của khác ?" Lý Đoan Ngọc trai của Dư Dư đánh chỉ trầy xước ngoài da, suy cho cùng cũng chẳng đến nỗi tàn phế. Ngược , chính cái thằng đàn ông lừa gạt cô gái khác, và nhà bên đó đánh gãy chân, còn đưa đến công an. Nếu thì thể khép tội lưu manh?
Từ Thúy Anh vốn đang lóc thảm thiết, lời lẽ của Lý Đoan Ngọc khác gì một gáo nước lạnh tạt thẳng mặt. Mọi chuyện nhà mụ đều xảy tận Bắc Kinh, tới tận vùng biên ải vẫn tường tận đến ? Chẳng lẽ là nhà đánh thằng con ?
Vì mụ ngẩng đầu về phía Lý Đoan Ngọc, chỉ thấy một lạ hoắc, căn bản quen .