Xuyên Về Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí - Chương 441

Cập nhật lúc: 2025-09-04 23:55:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những món đồ trong mắt thiên hạ bấy giờ đều coi trọng, chẳng sánh bằng chút vàng bạc trang sức. Gia đình họ Tống vốn là gia đình khá giả, nhưng cũng nộp lên ít, tất nhiên vẫn còn giữ một vài thứ để Tống Trinh của hồi môn phòng .

Sau , bà Tống Trinh chia của cải thành ba phần, mỗi cô con dâu khi về dâu nhà đều tặng một phần.

Hồi Dương Dương đính hôn, bà gói ghém những thứ khác đem tặng , nhưng riêng tranh chữ thì vẫn khóa kín trong tủ.

"Được thôi, hiếm khi thấy con bé thích thứ gì đó, chúng thể keo kiệt ." Ông Bùi Minh Tuyên thấy cô con dâu là khách sáo, mà là thực sự mấy mặn mà với vật chất. Vốn dĩ vợ chồng ông ở xa con cái, chẳng thể chăm sóc chu đáo. Ông bà mua chút đồ để bù đắp, nhưng thấy con bé chẳng mấy thiết tha, đồ ăn thì bảo cần, vật dụng như tivi cũng tiện dùng, xe đạp cũng bảo cần. Chớ đồ lớn, ngay cả đồ lặt vặt cũng chẳng mua sắm mấy.

Điều khiến ông Bùi Minh Tuyên và bà Tống Trinh khỏi trăn trở, luôn cảm thấy phần thiếu sót với con bé. Giờ thấy con dâu cuối cùng cũng thứ thích, dẫu cũng nó hài lòng.

Chủ yếu là những thứ thực sự đáng giá là bao. Điều bất tiện duy nhất là chúng đa phần đều là đồ tịch thu từ , ngoài cửa hàng tranh chữ quốc doanh ở Lư Ly Xưởng, nếu phát hiện mua bán riêng tư ở chợ đen thì thể sẽ rước tai vạ chừng.

Tất nhiên đó là chuyện khi những món đồ lưu thông chợ đen. Còn như con trai ông , nếu mua từ tay thằng nhóc con nhà lão Trần thì chắc chắn vấn đề gì.

" , đưa cho thằng Bùi Từ một nghìn tệ. Nó thằng nhóc con nhà lão Trần cũng về , định mua một thứ từ tay nó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-441.html.]

Bà Tống Trinh , bèn hỏi: "Được thôi, nhưng một nghìn tệ vẻ ít thì ?"

Mèo Dịch Truyện

" chỉ còn chừng thôi. Hay là em đưa thêm một ít cho con?" Quyền quản lý tài chính trong nhà đều do bà vợ nắm giữ. Một nghìn tệ đó vốn là tiền thưởng cấp tặng, ông mang về còn kịp giao nộp thì tiện tay đưa luôn cho con trai.

Bà Tống Trinh gật đầu: "Được, lát nữa sẽ đưa cho Dương Dương."

"Ừ, thì mấy ngày tới, và tài xế Tiểu Trần cứ ở nhà . Em đưa Dương Dương chơi cho thỏa thích. Con bé từng đến Bắc Kinh bao giờ, tuổi còn nhỏ viện nghiên cứu, đây sức khỏe , cũng ít khi xa. Ở cái tuổi vốn là lúc nên vui chơi thoải mái, đừng nên gò bó nó quá."

Bà Tống Trinh liếc chồng, thầm nghĩ, điều đáng tiếc nhất của vợ chồng bà những năm qua là nổi một đứa con gái. Giờ Dương Dương tuy cốt nhục ruột rà, nhưng chu đáo đến .

"Em ." Bà Tống Trinh đoạn, bỗng nhớ điều gì đó: "Mà , thấy món quà Dương Dương chuẩn cho chúng ?" Bà ôm một gói đồ lớn đặt ghế.

"Đây là thứ gì ?" Ông Bùi Minh Tuyên thấy hai đứa trẻ về chỉ mang theo vẻn vẹn hai kiện hành lý. Chẳng lẽ chúng chỉ mang một gói đồ nhỏ cho riêng , còn bộ đều là quà cho ông bà?

Bà Tống Trinh đáp: "Anh xem thì sẽ ngay thôi." Nói đoạn, bà liền mở túi hành lý .

Ngoài một đặc sản miền núi vùng biên, còn là những bộ quần áo da cừu ấm áp. Đặc biệt là hai bộ bảo vệ đầu gối bằng da. Bà Tống Trinh cầm lên, với chồng: "Đây là Dương Dương chuẩn riêng cho đấy. Con bé chân thương, mùa đông là khó chịu nhất, nên chu đáo chuẩn cho thứ . Anh xem, bên trong còn một lớp lót, thể để túi thuốc. Dương Dương đây là thuốc của Duy Ngô Nhĩ, dân chăn nuôi ở địa phương cả ngày chạy núi dễ thương, trời ở đó lạnh giá, vết thương cũ càng dễ tái phát. Con bé còn dặn, dân địa phương mang theo những túi thuốc như thế lắm. Lúc đó cứ thử xem, nếu hiệu quả, Dương Dương sẽ tự tay phối thuốc gửi về cho ."

Loading...