Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Tri Ý gắp miếng đậu phụ xào nóng hổi bỏ miệng, nhấm nháp mới đáp lời : "Anh Giới Nhiên mấy hôm nay đều ở phòng thí nghiệm, hai bữa nay về nhà ăn cơm."
Lý Đoan Ngọc chúng bận rộn công việc, cũng chẳng thêm gì. Nhân lúc đang múc bát canh chua cá thơm lừng khỏi nồi thì gọi con gái : "Dương Dương, hôm nay mấy chị trong khu tập thể Lưu Gia Cường về đón già của . Con bảo Tiểu Tống chú ý một chút, e là hai con nhà đó chẳng dễ gì chịu ly hôn ."
Thời buổi , chuyện ly hôn là chuyện đùa, cho cùng thì vẫn khuyên hòa hơn là khuyên chia lìa.
"Hắn thế mà ly hôn thì còn đợi gì nữa? Hắn đánh , còn đánh đến mức cô Tống Phỉ mất đứa con trong bụng!"
Lý Đoan Ngọc : "Không dễ như con nghĩ . Nếu cố chấp chịu, thì lãnh đạo nhà máy cũng chẳng quyền ép buộc. Huống hồ, chuyện cô Tống Phỉ mất con ai tận mắt thấy là do Lưu Gia Cường đánh đập . Mọi chỉ tát Tống Phỉ một cái, đó cô xuống cầu thang thì vấp ngã thôi. Nếu ý tỏ vẻ yếu thế, công khai nhận van xin tha thứ, thì Tiểu Tống vốn là trẻ mồ côi, dù cô kiên trì đến mấy cũng khó mà lay chuyển dư luận."
Mèo Dịch Truyện
Phương Tri Ý rốt cuộc vẫn là một cô gái lý tưởng, những lời càng khiến cô thêm căm ghét hạng đàn ông tồi tệ như Lưu Gia Cường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-526.html.]
"Con sẽ chuyện với cô Tống Phỉ."
Lý Đoan Ngọc nghĩ đến việc con gái bận rộn với công việc, lo lắng những chuyện hệ trọng , bà thực sự xót xa trong lòng. Bà cũng thương cảm cho cô Tống Phỉ. Làm , ai nỡ thấy những cảnh đời éo le như ? Bà chỉ mong thằng Lưu Gia Cường và già của nó đừng cái đầu óc bẩn thỉu đó. Nếu cứ c.h.ế.t sống chịu nhận thì Tiểu Tống ly hôn còn dễ dàng hơn nhiều.
———
Lưu Gia Cường chẳng kẻ đầu óc, chỉ là quen thói cao xuống, coi thường kẻ khác. Cho đến giờ, vẫn chẳng cho rằng lầm gì. Theo như nghĩ, nếu , Tống Phỉ lẽ bây giờ vẫn đang quần quật với công việc vất vả nhất trong xưởng máy. Chính đưa cô về dâu, cho cô một mái ấm gia đình. Nhờ mà viện nghiên cứu mới để mắt tới cô, còn giúp cô một công việc hơn nhiều.
Rõ ràng, tất cả những thứ đều do ban cho cô. Vậy mà cô mới về viện nghiên cứu mấy ngày, học thói đến mức nào? Chẳng kính trọng già của , ở nhà hề chủ động lo chuyện bếp núc giặt giũ, quần áo cũng chỉ lo giặt mỗi của , tròn bổn phận của một vợ hiền dâu thảo. Lại còn tiêu tiền hoang phí, trong nhà thiếu quần áo mà cứ đòi đến Tết nhất định sắm sửa hai bộ mới. Chị dâu ở quê một bộ đồ mặc ròng rã mấy năm, vá víu đến nỗi chẳng còn thấy mặt vải, thế mà một đứa cô nhi như cô dám vênh váo như tiểu thư đài các! Mẹ già chỉ lấy hai bộ quần áo của cô đem về cho chị dâu, thế mà cô dám lớn tiếng cãi cọ với lớn, thậm chí còn giận dỗi lật tung cả mâm cơm! Hắn nghĩ tay đánh cô cũng chỉ là dạy dỗ cô điều, cách tròn bổn phận của một vợ đoan chính.
Bây giờ còn dám đòi ly hôn với , đúng là phản !
Lưu Gia Cường hậm hực trở về nhà. Khi kể chuyện cho già , bà Mã Mai Hoa lập tức nổi cơn tam bành: "Cái gì? Cường , con bảo con Tống Phỉ thật sự đòi ly hôn ư? Nó phản , một con đàn bà dám bỏ chồng!"