vì Phương Tri Thư lớn hơn em gái nhiều tuổi, sớm rời xa nhà để thực hiện nhiệm vụ, nên thời gian hai em ở bên vốn chẳng là bao. Nếu tùy tiện khuyên bảo, sợ cô bé sẽ suy nghĩ lung tung.
Dù từ nhỏ Phương Tri Thư hết lời khen ngợi, là vị chỉ huy trẻ tuổi nhất của căn cứ, thế nhưng trong chuyện của cô em gái, vẫn nhiều lúc cảm thấy bối rối, .
Vì , khi nhận cô em gái vốn luôn thích giấu kín tâm sự trong lòng nay chủ động bắt đầu dựa dẫm họ, bắt đầu bộc lộ vẻ ngây thơ, hồn nhiên của một cô bé mặt hai trai, vô cùng vui mừng. Đối với , đó chính là thành quả quý giá nhất của một .
"Vậy cả, hai ơi, chúng thể ăn cơm ạ?" Phương Tri Ý sờ bụng. Sáng nay cô bé chỉ ăn một bát cháo loãng, giờ bụng réo cồn cào .
Nghe em gái yêu cầu, Phương Tri Thư vội vàng đáp lời bằng giọng dịu dàng và cưng chiều: "Là của cả, chỉ lo chuyện, quên mất cả giờ giấc. Trưa nay chúng nhà ăn tập thể dùng bữa, em?"
Trước đây, Phương Tri Thư và Phương Tri Lễ đều nhà theo, nên hai em vẫn ở ký túc xá của căn cứ và dùng bữa tại nhà ăn. Hiện tại em gái đến, mặc dù xin nhà ở dành cho nhà, nhưng đến giờ vẫn dùng đến bếp núc.
Vì Phương Tri Thư khá bận rộn, buổi trưa cũng kịp về nhà nấu cơm.
"Được ạ, em vẫn từng ăn ở nhà ăn tập thể của căn cứ bao giờ!"
Phương Tri Lễ vẻ mặt tò mò của em gái, tự tin đảm bảo: "Nhất định sẽ Dương Dương thất vọng ."
Quả đúng lời suông. Thời bấy giờ, phi công thực sự là một nghề vô cùng quý giá. Lại thêm việc huấn luyện đặc biệt và tiêu hao thể lực cực lớn, nên chế độ bồi dưỡng ở bếp ăn dành riêng cho phi công xem là hậu hĩnh. Một bữa ăn tiêu chuẩn cho một thể lên đến hai, ba tệ, tính mỗi tháng là vài trăm tệ.
Trong khi đó, thu nhập một tháng của một gia đình bình thường chỉ hai, ba chục tệ mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-56.html.]
Tất nhiên, ngoài phi công, những khác đều tư cách dùng bữa tại bếp ăn đặc biệt .
Hôm nay Bùi Từ cũng mặt ở đó, nên Phương Tri Lễ và cùng lấy cơm. Đến khi đồ ăn mang về, Phương Tri Ý mới thực sự mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên hề thất vọng, chỉ thất vọng, mà cô còn chấn động mạnh.
Trong cái thời đại mà gạo và bột tinh chế vẫn còn cung cấp theo tiêu chuẩn, ngay cả những gia đình cả hai vợ chồng đều vẫn thường ăn kết hợp lương thực thô và tinh, thì những thứ bày mắt cô là cơm gạo trắng ngần, thêm món cá nước lạnh kho đặc sản vùng biên cương, thịt cừu nướng, thịt bò hầm, và đủ loại hoa quả tươi ngon do địa phương sản xuất như lê thơm, dưa hấu, dưa lưới.
Mèo Dịch Truyện
"Dương Dương, em thấy hài lòng nào?" Phương Tri Lễ cô bé đang mở to mắt đầy vẻ thích thú, mỉm hỏi.
"Vâng !" Phương Tri Ý gật đầu lia lịa, quả thực cô bé quá đỗi hài lòng .
Chỉ là khi Phương Tri Ý gật đầu, Phương Tri Lễ thoáng chút áy náy: " em chỉ thể ăn cơm ở bếp ăn dành cho nhân viên mặt đất cùng cả thôi nhé."
Quân đội những quy định vô cùng nghiêm ngặt. Bếp ăn dành cho phi công thì chỉ phi công mới dùng. Ngay cả cán bộ cấp cao như Phương Tri Thư cũng chỉ ăn ở bếp ăn dành cho nhân viên mặt đất. Hôm nay sở dĩ Phương Tri Lễ và Bùi Từ thể cùng mang cơm về nhà là vì họ buổi huấn luyện nào, chứ nếu là ngày thường thì tuyệt đối phép.
"Không . Sau ở nhà, em sẽ tự nấu cơm cho hai . Em nấu ăn ngon lắm đấy!"
"Thật ?" Phương Tri Lễ chút ngỡ ngàng, ngờ em gái còn nấu cơm ?
Nói đến chuyện , Phương Tri Ý liền vô cùng tự hào: "Đương nhiên hai. Sau những lúc dùng bữa ở nhà ăn tập thể thì cứ về nhà mà ăn cơm em nấu nhé."
"Được, Tri Ý ăn gì, chúng tự , đừng bận tâm chuyện tiền nong, của để dành."