Thời điểm bấy giờ, phương tiện liên lạc còn khá lạc hậu. Chẳng nhà nào cũng điện thoại bàn, càng đừng đến điện thoại di động cầm tay.
Ngoài những đơn vị điện thoại riêng, về cơ bản, đều đến bưu điện để gọi. Họ sẽ đợi nhân viên bưu điện ở đầu dây bên thông báo cho gọi thời gian và địa điểm cụ thể để đến điện thoại.
Còn trong quân đội thì việc liên lạc đơn giản hơn đôi chút, dù cũng đều ở trong ký túc xá của doanh trại và khu gia đình quân nhân.
mỗi cuộc gọi đến đều cần ghi chép cẩn thận, đôi khi là lời nhắn từ gia đình, đôi khi là tìm nào đó điện thoại khẩn cấp.
Vì lượng thông tin hằng ngày quá nhiều, phòng liên lạc bố trí một đồng chí chiến sĩ chuyên trách việc ghi chép.
Căn phòng liên lạc chẳng mấy rộng rãi, ngoài những chồng hồ sơ chất cao còn hai chiếc điện thoại bàn, một chiếc bàn việc đơn sơ, và hai chiếc ghế dành cho các đồng chí chiến sĩ tranh thủ ngả lưng chốc lát.
Lúc , chiến sĩ phụ trách ghi chép nhường chiếc ghế của cho cô, còn bản thì vẫn đó, cặm cụi với công việc.
Vừa đúng lúc , chiến sĩ trẻ xong thông tin, định treo tấm bảng đen thông báo lên khung cửa sổ phòng liên lạc. Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm Phương Tri Ý.
Phương Tri Ý chợt nhớ lúc nãy kịp lời cảm ơn, bèn khẽ gật đầu với , khóe môi thoáng hiện ý .
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-64.html.]
Vốn dĩ căng thẳng, nay bắt gặp nụ của cô, chiến sĩ trẻ bỗng chốc đỏ bừng mặt, đỏ đến tận mang tai, luống cuống treo tấm bảng đen, bước chân vội vã mà lúng túng đá đá trái.
Phương Tri Ý thấy luống cuống như , kìm bật khe khẽ. Cô còn tưởng các đồng chí nam ở đây đều lạnh lùng như Bùi Từ, nào ngờ vẫn thật thà, mộc mạc đến thế, chỉ vì nụ của cô mà mặt đỏ gay thế ư?
Cô đầu sang những đồng chí khác trong phòng liên lạc. Chỉ một cái của cô khiến những đối diện lập tức cúi gằm mặt xuống, mặt đỏ tía tai như lửa đốt, tay chân thì vờ vịt bận rộn, chẳng đang gì nữa.
Trong thế giới mạt thế, xác sống hề cảm xúc, ngay cả khi giam nhốt, chúng cũng chỉ đ.â.m đầu khung sắt một cách vô hồn, chút biểu cảm, vì thế cuộc sống ở đó trôi qua thật tẻ nhạt, vô vị.
Bây giờ thấy phản ứng của họ, Phương Tri Ý đột nhiên thấy thật thú vị, nhưng cô cũng dám trêu chọc quá đà, dù gì cũng lòng nhường ghế cho cô .
Vì , cô dời ánh mắt nơi khác, còn chằm chằm những trong phòng liên lạc nữa, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vẫn thấy buồn trong lòng. Cười xong, cô kìm nghĩ đến Bùi Từ, thảo nào ở Dung Thành dám chọc ghẹo , hừ! Phương Tri Ý bất giác bĩu môi một cái.
Thế nhưng hình như cô cũng nhận một điều, thật chỉ cần thấy ngại thì bối rối, ngượng ngùng là đối phương. Sau nếu Bùi Từ còn dám trêu chọc cô, cô cũng sẽ cách đáp trả, chuyến tàu hỏa chẳng cô chơi xỏ một vố .
Phương Tri Ý mải miết nghĩ ngợi miên man, ánh mắt cũng trở nên xa xăm. Cô vô cùng xinh , dù đều kiều diễm như họa.
Sống mũi cao thanh thoát, nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt hạnh to tròn long lanh càng toát lên vẻ ngây thơ, thuần khiết. Khi yên tĩnh, cả cô mang theo chút khí chất thoát tục, lạnh lùng. Chỉ khi nở nụ , đôi mắt cong cong, toát lên vẻ tinh nghịch mà vẫn tươi sáng rạng rỡ.
Một mỹ nhân tuyệt sắc như bước đến cũng khiến ánh mắt dõi theo. Ngoài chiến sĩ mặt đỏ tía tai nhường ghế trong phòng liên lạc, những đồng chí đang xếp hàng bên cạnh cũng cứ kiếm cớ ngoái đầu cô thêm vài lượt. Ngay cả khi Phương Tri Thư cố tình chắn mặt em gái, dùng hình cao lớn che một phần, nhưng vẫn thể ngăn những ánh mắt ngưỡng mộ cứ dõi về phía cô.